Da trắng như sứ, được bộ đồ đen tôn lên sự thanh tao cao quý. Đôi mắt đen lặng lẽ, không nói không rằng, nhưng tựa như chứa hàng nghìn ánh sao hội tụ.
Ngày thường, Quý Chiêu được Quý Cẩm Mậu bảo vệ rất kỹ, không có cơ hội tiếp xúc với cuộc sống dân chúng bình thường. Nhưng giờ đây, đi theo Triệu Hướng Vãn và tổ trọng án, những gì anh nghe thấy và chứng kiến đều là những chuyện nhỏ nhặt của đời sống thường ngày. Điều này dần dần làm anh nhuốm chút hơi thở của cuộc sống, ánh mắt cũng trở nên linh hoạt hơn.
Quý Chiêu như thế này vừa mang vẻ đẹp cao quý, vừa giữ được nét ngây thơ không hiểu sự đời, trong ánh mắt có chút thanh cao của người đọc sách, lập tức chiếm được tình cảm của các ông bà lớn tuổi xung quanh. Họ chủ động lại gần, ai nấy đều nói đủ thứ thông tin.
“Cao lắm, tóc dài, để tóc mai, nhìn qua là biết không phải người tốt.”
“Mặc quần bò ống loe, áo sơ mi đỏ nền đen hoa, chỉ cài ba cái cúc, để hở ngực, trông như một tên du côn.”
“Đi bộ hơi cúi người về phía trước, chân phải giống như bị mắc vào bùn, tướng đi trông rất kỳ quặc.”
“Còn mặt à? Tôi không nhìn rõ. Tôi chỉ liếc hắn ta một cái, đôi mắt hắn ta như có độc, nhìn trừng trừng làm tôi sợ không dám nhìn nữa.”
“Đúng vậy, tôi cũng không dám nhìn, người đó trông chẳng tử tế gì, làm sao tôi dám nhìn lâu cơ chứ.”
“Tôi thì nhìn kỹ đấy. Thật ra đôi mắt của hắn ta trông rất ổn, lông mày rậm, mắt to, rất có thần. Chỉ là cách ăn mặc loè loẹt, trông kỳ quặc lắm. À, đúng rồi, bên phải trên môi hắn ta có vẻ như có một vết phồng rộp.”
...
Lần này, đối diện với đám đông chật chội và những lời nói xôn xao, Quý Chiêu không hề tỏ ra hoảng sợ hay bối rối, mà giống như Triệu Hướng Vãn, lặng lẽ lắng nghe mọi thứ xung quanh mình.
Sau khi nghe xong những lời mô tả của mọi người, Quý Chiêu trầm ngâm một lúc, sau đó tay thoăn thoắt phác họa. Chỉ trong vòng 20 phút, một người đàn ông với vẻ ngoài ngang tàng hiện lên rõ ràng trên giấy.
Ngay cả Cố Chi Quang, người đã học một năm mỹ thuật ở đại học, cũng há hốc miệng kinh ngạc: “Cái này, cái này giống quá đấy chứ?” Anh ấy nhìn chằm chằm vào bức phác họa một lúc lâu rồi quay sang Triệu Hướng Vãn: “Cậu có chắc là cậu ta chỉ là một họa sĩ vẽ chân dung bình thường thôi không đấy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Hướng Vãn mỉm cười, không nói gì.
Thiên tài hội họa, người mở ra trường phái siêu hiện thực, Quý Chiêu đến sở cảnh sát làm một họa sĩ phác thảo chỉ là việc nhỏ.
[Mình vẽ không giống à?]
Quý Chiêu nhìn Triệu Hướng Vãn, trong đôi mắt đen tuyền lóe lên ánh sáng vui mừng.
Kể từ khi có khả năng đọc suy nghĩ, Triệu Hướng Vãn thường nghe hai tiếng nói khác nhau từ những người cô nói chuyện cùng, họ thường "khẩu thị tâm phi", khiến cô có phần không thoải mái.
Quý Chiêu thì khác, thế giới nội tâm của anh trong mắt Triệu Hướng Vãn luôn hiện ra thành hình ảnh, trong sáng và đơn giản; anh có vấn đề về ngôn ngữ, nên giọng nói thiếu niên trong sáng ấy chỉ có Triệu Hướng Vãn mới nghe thấy.
Sự đơn thuần và chân thật này khiến Triệu Hướng Vãn cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm. Bắt gặp ánh mắt của Quý Chiêu, cô mỉm cười, khẽ gật đầu.
Nụ cười của Triệu Hướng Vãn tuy nhạt nhưng đã mang đến cho Quý Chiêu sự khích lệ to lớn. Trong thế giới trắng xóa kia, ánh nắng vàng chiếu xuống, những đốm cỏ nhỏ nhô lên từ tuyết, dần dần tập hợp thành một thảm cỏ.
"Chíu chíu chíu..." Chim chiền chiện nhảy xuống từ cành cây, đứng giữa thảm cỏ và bắt đầu hót vang.
Mùa xuân, đã đến.
Triệu Hướng Vãn nhìn thấy sự thay đổi trong thế giới nội tâm của anh, cảm giác thành tựu dâng trào trong lòng… Nụ cười và sự khẳng định của cô chính là ánh sáng mặt trời trong thế giới nội tâm của Quý Chiêu.
Ánh mắt của Cố Chi Quang di chuyển từ khuôn mặt Triệu Hướng Vãn sang Quý Chiêu, lẩm bẩm: "Không phải chỉ vì nhìn hơi điển trai một chút thôi sao? Chỉ là một họa sĩ chân dung nho nhỏ thôi mà, hừ."
Mặc dù Cố Chi Quang không phục việc Quý Chiêu nhận được nụ cười của Triệu Hướng Vãn, nhưng sự có mặt của Quý Chiêu thực sự đã đẩy nhanh quá trình điều tra vụ án.
Tháng 4 năm 1988, Trạm Hiểu Lan đến thành phố Tinh, nơi đầu tiên cô ấy làm việc là nhà hàng Cát Tường với vai trò phục vụ. Tuy nhiên, sau hơn ba năm, dù nhà hàng vẫn còn, nhưng chủ đã thay đổi nhiều lần, người duy nhất nhớ Trạm Hiểu Lan là người rửa bát trước kia, nay đã trở thành đầu bếp chính.