Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 310: Tâm Phục Khẩu Phục





Cao Quảng Cường nói: "Ồ, Hùng Thành Phong có vấn đề về sức khỏe, không thể làm phụ nữ có thai."

Chu Phi Bằng không đồng ý: "Không phải Trạm Hiểu Lan đã mang thai sao?"

Hà Minh Ngọc liếc nhìn anh ta: "Trạm Hiểu Lan còn trẻ, sức khỏe tốt, có lẽ cơ thể đặc biệt, dễ mang thai. Ngày xưa, một số gia đình giàu có, nếu người đàn ông không thể sinh con, sẽ tìm cách đến dân gian tìm những cô gái trẻ dễ sinh, có những người thực sự có thể sinh."

Triệu Hướng Vãn cắt đứt suy nghĩ của mọi người: "Tôi đã hỏi Trạm Bình, Trạm Hiểu Lan thực sự đã mang thai một đứa trẻ, nhưng lúc đó Hùng Thành Phong không nhận, ép cô ấy bỏ thai. Hùng Thành Phong đã lăn lộn nhiều năm không có con, chắc chắn sẽ rất khao khát có một đứa con. Hùng Thành Phong lúc trẻ chơi bời, không quan tâm, nhưng khi đến một độ tuổi nhất định, mong muốn có con sẽ rất cấp bách. Hắn ta đã tìm đến nhà Trạm Bình để bắt cóc Trạm Hiểu Lan, có thể là muốn tiếp tục vui vẻ với Trạm Hiểu Lan, có thể hai người hợp nhau về cơ thể và có thể sinh thêm một đứa; hoặc là tức giận vì cô ấy đã bỏ con, muốn giam giữ báo thù."

Nghe đến đây, mọi người đều đã hiểu ra.

"Đồ khốn! Khi Trạm Hiểu Lan mang thai thì hắn ta không trân trọng, còn ép cô ấy bỏ thai, giờ biết mình không thể sinh lại còn dám báo thù?!"

"Hắn ta muốn có con thì cứ sinh, chẳng cần quan tâm Trạm Hiểu Lan có đồng ý không, đúng là... không có ý thức pháp luật chút nào."

"Loại người này xứng đáng bị xử lý nghiêm khắc."

"Con người ấy à, mức độ trân trọng sự vật tỉ lệ thuận với độ khó đạt được. Càng khó đạt được, càng trân trọng, haizz!"

Triệu Hướng Vãn nói: "Trước đây tôi chỉ có một ý nghĩ mơ hồ, nhưng trong quá trình giao tiếp với Hùng Thành Phong, tôi cảm nhận được sự khao khát của hắn ta đối với con cái, nên đã thử dùng con cái để dụ dỗ hắn ta, không ngờ hắn ta đã bị lừa. Chỉ có thể nói, là lòng tham trong hắn ta đã khiến ta bị lừa."

"Hay lắm!" Chu Phi Bằng đứng dậy, vỗ tay mạnh mẽ: "Triệu Hướng Vãn, làm tốt lắm!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi người đều vỗ tay khen ngợi.

Hoàng Kiên giơ ngón tay cái lên: "Đàn em, tôi phục, tâm phục khẩu phục."

Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu cùng đến bệnh viện thăm Trạm Hiểu Lan.

Sau khi trải qua những chuyện này, Trạm Bình cũng không luôn miệng nói “đàn ông không phải thứ tốt đẹp gì” nữa. Nếu không nhờ sự kiên định của Giả Tuấn Nam, sự chính trực của Cố Chi Quang, và sự dốc sức của Hoành Nghị, Diêu Quốc Thành và các cảnh sát khác, e rằng t.h.i t.h.ể của Trạm Hiểu Lan bị chôn sâu dưới đáy cây hoè ở sân trước rồi.

Những người này cũng đều là đàn ông.

Vừa nhìn thấy Triệu Hướng Vãn, Trạm Bình lập tức tiến tới chào đón, vẻ mặt tươi cười: “Bạn học Triệu, thật sự vô cùng, vô cùng cảm ơn cô. Tôi đã nghe cảnh sát Hoàng nói, nếu không nhờ lời nhắc nhở của cô, các đồng chí ở đồn cảnh sát hoàn toàn không nghĩ tới việc Hiểu Lan còn sống, càng không thể nghĩ cách để cứu con bé trở về. Cô là ân nhân cứu mạng của Hiểu Lan nhà chúng tôi!”

Vừa nghe thấy lời của Trạm Bình, ba mẹ Trạm Hiểu Lan cũng nhanh chân đi tới.

Ba mẹ của Trạm Hiểu Lan là nông dân điển hình, tuổi tác đã gần năm mươi, cách ăn mặc giản dị, những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt, cảm thấy bó tay bó chân ở nơi bệnh viện sạch sẽ, ngăn nắp ở thành phố lớn thế này. Hai người vừa nghe thấy thiếu nữ trước mặt mình đây là Triệu Hướng Vãn, ba mẹ Trạm Hiểu Lan lập tức quỳ xuống.

Một tiếng “bịch” vang lên, Triệu Hướng Vãn bị dọa lật đật tiến lên mấy bước, đưa hai tay ra đỡ bọn họ dậy.

“Cháu không dám nhận đâu ạ.” Triệu Hướng Vãn cũng là người lớn lên ở vùng nông thôn, nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của ba mẹ Trạm, trong lòng cô như bị thứ gì đó sưởi ấm, ấm áp, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có hơi chua xót. Cô chỉ là người được Cố Chi Quang gọi đến hỗ trợ, bởi vì có thuật đọc suy nghĩ nên mới có thể giúp đỡ được, nào đang được nhận một thứ lớn lao như thế chứ.

Mẹ Trạm vén vạt áo lên lau nước mắt, giọng điệu run run: “Nếu không nhờ cháu, Hiểu Lan nhà bác cũng đã c.h.ế.t đói mất rồi. Cháu nói xem cái người cô c.h.ế.t dẫm này của con bé, tại sao lại không nghĩ ra chứ.”

Bác sĩ nói, Trạm Hiểu Lan bị bỏ đói ba ngày, cơ thể vô cùng yếu ớt. Nếu như không có Triệu Hướng Vãn dẫn dắt, ép Hùng Thành Phong nói ra tung tích của Trạm Hiểu Lan, với tính cách buông trôi bỏ mặc của mẹ Hùng, e rằng Triệu Hiểu Lan đã c.h.ế.t đói ở đầu giường mất rồi.