---
Cuối tháng 6 năm 1992, kỳ thi cuối kỳ kết thúc, đại học Công An tổ chức đại hội tổng kết. Triệu Hướng Vãn có biểu hiện xuất sắc, được phía nhà trường trao cho danh hiệu cao quý nhất “Giải thưởng anh hùng”.
Đứng trên bục cao trong hội trường của trường, nhận lấy huy chương vàng và sáu trăm tệ tiền thưởng do hiệu trưởng đích thân trao tặng, nghe thấy bên dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm, ánh mắt Triệu Hướng Vãn lướt một vòng hội trường.
Cơ thể tựa như cây treo, cao gầy thon dài, ánh mắt tựa như phóng điện, nhìn thấu lòng người. Một Triệu Hướng Vãn xuất sắc như thế đã khiến các bạn học chuyên ngành hình sự khoá 91 ngồi bên dưới cũng thấy vinh dự lây, kích động không thôi.
Chương Á Lan ngồi bên dưới liều mạng vỗ tay, hai bàn tay cũng bị vỗ đỏ hết cả lên.
Ngồi ở bên trái Chương Á Lan là bạn cùng phòng ký túc xá của Triệu Hướng Vãn, Mạnh An Nam, cô ấy là một cô nàng tomboy với mái tóc ngắn gọn gàng, hành động nhanh nhẹn, vừa vỗ tay vừa hưng phấn giới thiệu: “Triệu Hướng Vãn ở giường đối diện với giường tôi, cô ấy mới học năm nhất thôi!”
Vũ Như Hân ngồi bên trái Mạnh An Nam, cô ta thắt một b.í.m tóc đuôi sam, các đường nét trên gương mặt thanh tú, cặp mắt to tròn, lúc nhìn người khác sẽ tạo cho người ta cảm giác ướt át, khiến người khác cảm thấy đáng yêu. Cô ta lặng lẽ bĩu môi, nhưng cũng không dám biểu lộ sự ghen tị đối với Triệu Hướng Vãn, chậm chạp lịch sự vỗ tay, nhẹ giọng nói: “Hâm mộ thật đấy, tôi nghe nói giải thưởng anh hùng thường chỉ dành cho sinh viên năm thứ tư thôi, thưởng vì biểu hiện anh hùng của họ trong thời gian thực tập.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng nói của Vũ Như Hân không lớn, lại được che giấu trong tiếng vỗ tay như sấm, theo lý thuyết sẽ không có người nào nghe thấy, nhưng Chương Á Lan lại là một người lập dị có đôi tai tương đối thính, cô ta liếc Vũ Như Hân một cái, tức giận nói: “Ai bảo chỉ có sinh viên năm thứ tư mới được tặng? Vừa nãy hiệu trưởng cũng nói rồi, đây chính là phần thưởng vinh dự của sinh viên đại học Công An chúng ta, chỉ cần có biểu hiện vượt trội, dám làm việc nghĩa, trợ giúp cảnh sát lập công là có thể nhận được phần thưởng rồi. Lần này, Triệu Hướng Vãn đã cố gắng hết sức để giải cứu một con tin bị bắt cóc, còn bắt được một tên tội phạm g.i.ế.c người. Nếu cô ấy đã tốt nghiệp và đi làm việc rồi vậy thì chắc chắn không thiếu được huân chương hạng ba đâu, cô ấy đủ tư cách để nhận giải thưởng anh hùng này!”
Vũ Như Hân miễn cưỡng cười một tiếng: “Tôi cũng không nói Triệu Hướng Vãn không đủ tư cách, con người cậu, đúng thật là.”
Mạnh An Nam thấy hai người bạn cùng phòng ngồi hai bên trái phải đang tranh luận, đưa hai tay ra ngăn ở giữa hai người: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, Triệu Hướng Vãn sắp xuống rồi đấy.”
Trong lúc hai người đang tranh cãi, Triệu Hướng Vãn đang chậm rãi rời khỏi sân khấu nhận giải, chiếc huy chương nằm trên n.g.ự.c trái của bộ đồng phục toả sáng lấp lánh trông vô cùng chói mắt, Chương Á Lan nhìn thấy, hai mắt sáng lên.
Chương Á Lan nhanh chóng quên mất sự khó chịu của mình với Vũ Như Hân, không chớp mắt nhìn chằm chằm mọi nhất cử nhất động của Triệu Hướng Vãn, chờ tới khi cô đi xuống ngồi xuống bên cạnh cô ta, lúc này Chương Á Lan đưa tay ra dè dặt chạm vào chiếc huy chương kia: “Thật đẹp!”
Một dải ruy băng màu xanh, vàng, trắng, đỏ teo một chiếc huy chương vàng rực rỡ với họa tiết ngôi sao năm cánh bên trên huy chương, tất cả các bạn học ngồi gần đó đều nhìn với ánh mắt hâm mộ.
Chỉ có một mình Vũ Như Hân là không muốn xem.
Từ nhỏ cô ta đã được người khác khen xinh đẹp, chỉ cần ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn khẽ chớp là muốn gì người lớn trong nhà cũng chiều lòng. Lúc còn nhỏ chơi cùng các bạn cũng là người luôn được chào đón nhất. Lúc đầu, cô ta tưởng rằng khi vào học ở đại học Công An, ở một nơi nam nhiều nữ ít, nhất định sẽ trở thành một ngôi sao trong mắt mọi người, không ngờ Triệu Hướng Vãn lại quá sáng chói, hoàn toàn che mất hào quang của cô ta.
Trong một lần huấn luyện tập thể, cô ta cố ý trốn tránh, ui da một tiếng rồi giả vờ ngã xuống đất, mấy nam sinh bên cạnh vội vàng chạy tới đỡ cô ta dậy. Lớp trưởng Chu Nhược Khải cõng cô ta lên, hoàn thành một vòng chạy việt dã. Tất cả mọi người đều đang lo lắng cho Vũ Như Hân, cổ vũ Chu Nhược Khải cố lên, thầy giáo cũng khen ngợi tập thể lớp hình sự khoá 91 có ý thức cao, nhưng Triệu Hướng Vãn lại chẳng nói chẳng cười, khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt lạnh lùng.