"Chị, mẹ là một cảnh sát, mẹ vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ. Ngay cả khi cảm thấy tình cảm giữa ba mẹ không tốt, ngay cả khi mẹ hy sinh quá nhiều cho gia đ́nh này, nhưng… cũng không đến mức…"
Hai từ "tự sát" đã được nhắc đến quá nhiều lần, Vũ Như Hân không muốn nói ra nữa.
Chu Như Lan liếc nhìn em gái, lần đầu tiên cảm thấy nó cũng có chút đầu óc: "Đúng, mẹ rất mạnh mẽ. Nếu không phải chịu đựng một cú sốc lớn, mẹ tuyệt đối sẽ không… Ừ, chị cũng không biết ở nhà đă xảy ra chuyện gì, em có cảm nhận được gì không?"
Vũ Như Hân liên tục lắc đầu: "Không, không, em chẳng biết gì cả."
Chu Như Lan nghĩ mãi không ra, nhíu mày rồi từ từ ngồi xuống.
Bình thường Vũ Như Hân thích nói mấy lời châm chọc, nhưng thực ra gan lại rất nhỏ. Cô ta ngoan ngoãn ngồi cạnh Chu Như Lan, không nói lời nào.
Ngồi một lúc, bầu không khí ngột ngạt trong phòng bệnh khiến Vũ Như Hân không thể ngồi yên, cô ta thì thầm: "Chị, có phải mẹ buồn vì chuyện của em trai không? Ba là người trọng nam khinh nữ, coi Như Liệt như báu vật. Trước đây em đánh nhau với nó, ba toàn mắng em. Lên cấp hai, nó cũng học trường nội trú, như thể sợ mẹ ngược đãi nó vậy. Đúng rồi! Chắc chắn là vì chuyện này."
Chu Như Lan trầm ngâm suy nghĩ.
Thấy chị mình chăm chú lắng nghe, Vũ Như Hân tiếp tục nói: "Chị có biết bạn cùng phòng của em, Chương Á Lan không?"
Chu Như Lan lắc đầu.
Vũ Như Hân nhắc nhở: "Là bạn cùng phòng của em, người giúp ba mẹ ly hôn ấy, chị quên rồi à?"
Chu Như Lan nhớ ra: "À, phải rồi, chị nhớ rồi. Mùa đông năm ngoái em có kể ở nhà một lần, ba con bé bạo hành mẹ, cô giáo chủ nhiệm, đội trưởng Hứa, và cả Triệu Hướng Vãn đã giúp mẹ con bé, cuối cùng họ ly hôn thành công."
Vũ Như Hân: "Đúng, chính là cậu ấy. Chị nghĩ xem, nếu mẹ cảm thấy ba không tốt, cảm thấy gia đình này không tốt, mẹ cũng có thể ly hôn, phải không? Mẹ là cảnh sát, chắc chắn biết cách dùng pháp luật để bảo vệ mình, sao có thể… đúng không? Nên em vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, biết đâu kẻ thù cũ tìm đến, hoặc có kẻ xấu lừa mẹ lên sân thượng rồi đẩy mẹ xuống lúc không đề phòng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu Như Lan cúi đầu suy nghĩ một lúc: "Mẹ tuy là nhân viên văn phòng, nhưng không phải kiểu phụ nữ yếu đuối. Nếu kẻ thù tìm đến, mẹ không báo cảnh sát sao? Nếu có kẻ xấu hẹn mẹ lên sân thượng, mẹ không báo cho ba à? Tường chắn trên sân thượng cao một mét hai, mẹ chỉ cao một mét năm tám, muốn đẩy mẹ xuống mà không để lại dấu vết vật lộn, gần như là không thể."
Nói đi nói lại, khả năng Miêu Huệ tự tử là lớn nhất.
Nhưng tại sao lại tự tử? Không ai biết cả.
Chỉ có thể hy vọng Miêu Huệ sớm tỉnh lại, bí ẩn này mới có thể được giải đáp.
Vũ Như Hân đảo mắt: "Em nghe nói ba của Chương Á Lan không có con trai nên suốt ngày ra ngoài lăng nhăng, đối xử rất tệ với mẹ cô ấy, vì thế họ mới ly hôn. Ba không bạo hành, nhà mình lại có con trai nhận nuôi họ Vũ, mẹ có gì mà nghĩ quẩn?"
Chu Như Lan liếc nhìn cô em gái của mình: "Sinh con trai hay con gái đều như nhau, đầu em nghĩ gì thế?"
Vũ Như Hân cười nịnh nọt: "Chị, em không ủng hộ trọng nam khinh nữ đâu, ý em là nhiều đàn ông vẫn nghĩ phải có con trai để nối dõi. Nhà mình dường như không có vấn đề đó, đúng không?"
Chu Như Lan thở dài lắc đầu: "Em đúng là toàn suy nghĩ lung tung. Em muốn nói rằng, vì Như Liệt là con nuôi, không phải con ruột của ba, nên ba mới đối xử lạnh nhạt với mẹ?"
Vũ Như Hân liếc nhìn Chu Như Lan, cắn môi do dự một lúc rồi cuối cùng quyết định nói ra: "Em… em chỉ cảm thấy, ba có phải quá tốt với Như Liệt không? Theo lý mà nói em mới là con ruột, nhưng chị không thấy ba quan tâm Như Liệt nhiều hơn sao? Có… có thể nào… có thể…"
Chu Như Lan nghe em gái ấp a ấp úng, sốt ruột ngẩng đầu nh́n lên.
Hai chị em nhìn nhau, đồng tử của Chu Như Lan co lại: "Không thể nào!"
Vũ Như Liệt là con riêng của Vũ Kiến Thiết? Sao có thể!
Vũ Kiến Thiết là người chính trực, có tình nghĩa, nhận nuôi con trai của đồng đội đã hy sinh, sau đó còn được khen thưởng vì chuyện đó nữa, cả sở cảnh sát ai mà không biết?
Chỉ nghĩ đến khả năng này, Chu Như Lan cảm thấy lòng mình như bị đun sôi trong chảo dầu, cô ấy bất ngờ đứng bật dậy, vẻ mặt đầy nghiêm nghị: "Nói bậy! Không thể có chuyện đó đâu!"