Ý kiến giám định.
Căn cứ theo tài liệu hiện có cũng như kết quả phân tích ADN, loại trừ khả năng Vũ Kiến Thiết là bố của Vũ Như Liệt.
Loại bỏ!
Ánh mắt Chu Như Lan nhìn chằm chằm hai chữ này, như thể đang muốn khoét một lỗ trên tờ giấy.
Ngón tay trái của Uông Hiểu Tuyền gõ nhẹ trên mặt bàn lớn: “Đây là kết quả được đưa ra từ trung tâm kỹ thuật của tỉnh chúng ta, trưởng khoa Lý Đức Hữu đã đích thân sắp xếp nhiệm vụ, bảo đảm tính công bằng, công chính. Cháu cũng nhìn thấy rồi đó, nghi ngờ lúc trước của chúng ta… là sai.”
Lý Đức Hữu, là đồng nghiệp đã đồng hành với mẹ cô ấy từ khi Miêu Huệ bắt đầu làm việc, là người bạn thân thiết nhất, tin tưởng nhất, hơn nữa Uông Hiểu Tuyền còn đích thân sắp xếp, có nhiều cặp mắt dõi theo trung tâm kỹ thuật như thế, Chu Như Lan cũng không nghi ngờ kết quả này.
Chu Như Lan không biết mình đã quay về phòng làm việc bằng cách nào.
Vừa ra khỏi tòa nhà hành chính, ánh mặt trời chói chang khiến cô ấy nheo mắt, bước hụt chân, suýt nữa đã ngã xuống đất. May mắn thay bên cạnh có người đi tới, kịp thời đỡ lấy, lúc này Chu Như Lan mới đứng vững cơ thể.
Chu Như Lan cảm ơn người đó rồi cất bước về phía trước.
Trở lại bệnh viện, sắc mặt Chu Như Lan có chút u ám khiến Vũ Như Hân, người vẫn luôn chờ đợi tin tức cảm thấy căng thẳng: “Chị, sao rồi? Chú Uông bảo chị sang đó làm gì thế ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu Như Lan chán nản ngồi xuống, cười khổ nói: “Đã có kết quả xét nghiệm ADN rồi.”
“Kết quả thế nào?” Vũ Như Hân vội vàng truy hỏi.
Chu Như Lan lắc đầu: “Chúng ta đoán sai rồi, Như Liệt và ông ta không có quan hệ huyết thống.”
“A!” Vũ Như Hân há to miệng, không nói rõ được cảm giác trong lòng lúc này. Như Liệt không phải là con riêng của ba cô ta, điều này cũng nói lên rằng ông ta là một người chính trực, nếu xét về mặt logic thì đây là chuyện tốt. Thế nhưng chị gái và ba ruột của cô ta đã cược với nhau, nếu như thua…
Chu Như Lan cúi đầu nhìn mẹ đang hôn mê, trong mắt chứa đầy vẻ dịu dàng và ấm áp: “Mẹ ơi, con sai rồi. Ông ta không phải ba ruột của Như Liệt, có phải mẹ cũng nghĩ sai rồi đúng không? Mẹ mau tỉnh lại đi, sau này con không thể ở bên cạnh mẹ nữa rồi, mẹ càng phải mau chóng khoẻ lên, tự chăm sóc cho mình.”
Vũ Như Hân nghe thấy thế, chân mày không ngừng nhướng lên, đi tới bên cạnh chị gái, nói nhỏ: “Chị, nếu hiểu lầm đã được cởi bỏ, vậy thì không sao đâu ạ. Sau này chúng ta sẽ cùng chăm sóc cho mẹ, chị đừng đi.”
Chu Như Lan lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Phải nhận thua, nói được làm được.” Huống chi, cô ấy đã thẳng thắn vạch trần Vũ Kiến Thiết, ông ta cũng không thể để cô ấy ở lại thành phố Tinh này nữa.
Vũ Như Hân gấp tới mức nhảy dựng lên: “Chị ơi, mẹ vẫn còn chưa tỉnh lại đâu. Bác sĩ nói rất có thể mẹ sẽ trở thành người thực vật, phải luôn có người túc trực bên cạnh bà ấy. Nếu chị đi thì em phải làm thế nào đây?”
Giờ phút này trong lòng Chu Như Lan rất mờ mịt.
Chuyện lần trước chắc như đinh đóng cột, không ngờ lại nghĩ sai hết rồi, điều này khiến Chu Như Lan rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân. Chẳng lẽ cô ấy đã hiểu lầm Vũ Kiến Thiết rồi sao, thật ra ông ta là một người chính trực? Chẳng lẽ mẹ cô ấy thật sự bị bệnh trầm cảm, cho nên mới nhảy lầu tự sát?
Vũ Như Hân thấy chị gái không nói lời nào, gấp tới mức đầu đầy mồ hôi: “Chị, chúng ta đều là người một nhà, nào có mối thù nào kéo dài qua đêm chứ? Cho dù chị có nghi ngờ Như Liệt là con riêng của ba cũng là chuyện hết sức bình thường mà. Nói thế nào thì chuyện mẹ nhảy lầu tự sát cũng phải có lý do chứ? Chúng ta không nói thì cũng sẽ có người nói ra nghi ngờ thôi. Bây giờ hiểu lầm đã được xóa bỏ rồi, không phải tốt rồi sao? Không lẽ chị định ra biên giới phá đường dây buôn m.a t.u.ý thật sao? Chị là một cô gái, lại còn học cảnh sát chính trị, chuyên ngành không phù hợp, chị đến đó làm gì? Rất nguy hiểm!”
Chu Như Lan ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Bây giờ tay của chị vẫn chưa khỏi, tạm thời chưa thể đi ngay được. Mấy ngày nay chị sẽ nộp báo cáo xin thuyên chuyển, nếu thật sự phải đi thì cũng phải hai, ba tháng nữa mới đi cơ. Hy vọng mẹ có thể tỉnh lại sớm một chút, chị cũng có thể yên tâm đến biên giới làm việc.”