Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 353: Hai Người Không Gánh Nổi Trách Nhiệm Đâu





Liễu Phúc Muội lại không chịu đứng dậy, bà ta quay đầu lớn tiếng gọi: "Đại Mao, Đại Mao, con đến lạy bác Vũ đi, để bác ấy trả lại em cho chúng ta!"

Một thiếu niên có làn da ngăm đen, lông mày mảnh, mắt nhỏ, gầy gò, dáng người mảnh khảnh, xác hành lý chạy nhanh tới. Vũ Kiến Thiết ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Thiếu niên này chính là Mạnh Điền Sinh, con trai lớn của chiến hữu Mạnh Vĩ, thường gọi là Đại Mao, là anh em sinh đôi với Nhị Mao mà Liễu Phúc Muội nhắc đến.

Nếu Mạnh Điền Sinh và Vũ Như Liệt đứng cạnh nhau, không cần giám định ADN, ai cũng có thể nhìn ra hai người này không phải là anh em ruột.

Mạnh Điền Sinh có khuôn mặt dài, mắt một mí, mũi tẹt, môi mỏng;

Còn Vũ Như Liệt lại có khuôn mặt vuông, mắt hai mí, mũi cao, môi dày.

Những anh em sinh đôi từ nhỏ đã giống nhau như đúc, dù có tách rời nhau 15 năm đi nữa thì cũng không thể khác nhau về ngoại hình đến vậy được, phải không?

Vũ Kiến Thiết vẫn luôn tuyên bố rằng ông ta đã nhận nuôi con của chiến hữu đã mất. Bây giờ, đứa trẻ mồ côi của chiến hữu đang ở trước mặt ông ta, là anh em sinh đôi với Vũ Như Liệt, nhưng diện mạo lại hoàn toàn không giống nhau, ông ta phải giải thích thế nào đây?

Một cảm giác lo lắng chưa từng có trào lên trong lòng, Vũ Kiến Thiết nheo mắt, mỉm cười vỗ vai Mạnh Điền Sinh khi cậu ấy chạy đến gần: "Đại Mao đã cao lớn như vậy rồi à? Tốt quá. Vừa xuống tàu hỏa phải không? Chưa ăn sáng đúng không? Đi thôi, bác đưa hai người đi ăn chút gì đó."

Mạnh Điền Sinh không quen với sự gần gũi của Vũ Kiến Thiết, lùi lại một bước, mím môi: "Cháu muốn gặp em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vũ Kiến Thiết lại cúi người đỡ lấy Liễu Phúc Muội: "Tôi sống ở đây, yên tâm đi, không chạy đâu được. Đi nào, hai người theo tôi."

Nhưng Liễu Phúc Muội lại không chịu đi cùng ông, vẻ mặt cứng đầu: "Tôi không đi với ông. Tôi không tin ông! Lúc ông đưa Nhị Mao đi, ông nói nghe hay lắm, nhưng rồi ông một đi không quay lại, ngay cả một lá thư cũng không gửi. Mười lăm năm rồi, tôi đã mười lăm năm không gặp Nhị Mao, đó là con của tôi!"

Lúc này đúng là giờ cao điểm đi làm, Vũ Kiến Thiết vốn đã ra ngoài sớm hơn nửa tiếng, nhưng không ngờ lại bị Liễu Phúc Muội quấn lấy không thể đi được. Cảm thấy xung quanh ngày càng có nhiều người, trong lòng Vũ Kiến Thiết bắt đầu bực bội. Ông ta liếc mắt một cái, gọi một người mà mình tin tưởng: "Lão La, anh dẫn hai người này đến nhà khách, tiếp đãi họ cho tốt."

Người được gọi tên là La Chí Hữu, Phó chủ nhiệm văn phòng của tỉnh, ông ta bước ra từ đám đông, cười tươi, gần như cưỡng ép lấy hành lý trong tay Mạnh Điền Sinh, cười nói: "Đi nào, đi nào, để tôi sắp xếp trước cho hai người. Sáng nay Phó giám đốc Vũ có một cuộc họp rất quan trọng, nếu làm lỡ việc lớn của sở cảnh sát, hai người không gánh nổi trách nhiệm đâu, phải không?"

Lòng can đảm mà Liễu Phúc Muội vất vả lắm mới tích tụ được bỗng chốc bị câu "làm lỡ việc lớn của sở cảnh sát" làm cho sợ hãi, bà ta rụt vai lại, lắp bắp: "Tôi không phải đến gây chuyện, tôi không gây chuyện đâu, tôi chỉ muốn gặp con trai tôi thôi."

Mạnh Điền Sinh vốn đã sống ở vùng quê, cũng là đứa trẻ thật thà, đột nhiên bị người ta giật lấy hành lý, cậu ấy lo lắng muốn lấy lại, cố lấy hết can đảm hét lên: "Ông làm gì mà cướp đồ của tôi? Trả lại cho tôi! Chúng tôi không phải đến gây chuyện, bác Vũ là chiến hữu của cha tôi, đã nhận nuôi em trai tôi, chúng tôi chỉ đến gặp em thôi."

Bất cứ ai làm việc ở sở tỉnh một thời gian đều biết câu chuyện Vũ Kiến Thiết nhận nuôi con của người đồng đội đã khuất. Nghe thấy câu nói đó, mọi người bắt đầu bàn tán.

"Ồ, hóa ra là người nhà của Như Liệt đến tìm."

"Lạ thật, năm đó khi tỉnh tuyên dương Phó giám đốc Vũ, tôi nhớ thông báo nội bộ nói là nhận nuôi con của đồng đội đã mất, vì gia đình không muốn nuôi nên mới đưa về nhà chăm sóc. Bao nhiêu năm qua chưa từng thấy người nhà của Như Liệt, sao bây giờ tự dưng xuất hiện mẹ và anh trai vậy?"

"Đúng thế nhỉ? Nghe họ nói, dường như khi Phó giám đốc Vũ đưa đứa trẻ về đã hứa sẽ về quê mỗi năm một lần, nhưng rồi thất hứa. Nếu đúng như vậy thì Phó giám đốc Vũ thật sự không đúng rồi."

"Chẳng phải là bắt cóc con sao? Ông ấy và Miêu Huệ đâu phải không có con, sao lại đi giành con của người khác?"