Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 367: Họa Sĩ Vẽ Chân Dung Cho Tổ Trọng Án





Mọi người đều hoan hô.

“Tốt lắm, nhiệt liệt hoan nghênh.”

“Tôi sẽ giúp em xin phòng ký túc xá, vừa hay bạn cùng phòng của tôi trước đây đã kết hôn và dọn ra ngoài, Hướng Vãn, em ở cùng tôi đi.”

“Tôi sẽ chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt cho em, cứ yên tâm, đều là do đơn vị phát, không phải tôi bỏ tiền.”

Quý Chiêu ngước mắt lên, đôi mắt đen láy như ngọc thạch đầy ánh sáng.

[Vậy tôi cũng muốn ở đây.]

Triệu Hướng Vãn giật mình: “Nếu anh ở đây, chắc chắn tổng giám đốc Quý sẽ lo lắng lắm đấy."

Quý Chiêu có chút ấm ức, trong thế giới hình ảnh của anh, con chim sẻ nhỏ kia đã giấu đầu dưới cánh, đôi mắt đen láy trông hơi ảm đạm.

[Tại sao? Tôi muốn ở bên em mãi mãi.]

Triệu Hướng Vãn biết, cô là người duy nhất mà Quý Chiêu sẵn lòng chia sẻ thế giới nội tâm, cũng là người duy nhất có thể giao tiếp thoải mái với anh.

Cảm giác “duy nhất” này, thực ra cũng chính là điều mà Triệu Hướng Vãn thiếu thốn trong lòng.

Có lẽ vì từ nhỏ đến lớn, Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc luôn thiên vị Triệu Thần Dương, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Xuất phát từ tâm lý bù đắp, cô khao khát nhận được tình yêu của ba mẹ, cái loại tình yêu “con là duy nhất của mẹ”, “mẹ chỉ yêu con, không yêu ai khác” như một sự thiên vị.

Mai Thanh Khê và cô là bạn thân từ thuở nhỏ, mẹ của Mai Thanh Khê là người cô tôn kính và nhớ nhung nhất. Mai Thanh Khê đã từng bày tỏ tình yêu của mình với cô, nhưng... Triệu Hướng Vãn lại không thích. Mai Thanh Khê không chỉ yêu cô, mà còn yêu công việc, yêu việc học, thậm chí đã từng đính hôn với Triệu Thần Dương.

Chỉ có Quý Chiêu, cô là tất cả của anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cái “duy nhất” này khiến Triệu Hướng Vãn rất xúc động.

Một ngày tháng 7 năm 1992, lúc chạng vạng.

Một ngày hè oi ả, ký túc xá của cục công an đón nhận hai cư dân mới.

Triệu Hướng Vãn tay trái cầm ấm nước sôi, tay phải bưng chậu rửa mặt tráng men, trong chậu đựng đồ rửa mặt, dép lê, còn trên cánh tay thì treo một túi lưới đựng vài bộ quần áo thay.

Còn hai tay Quý Chiêu thì trống không, đi phía sau là Quý Cẩm Mậu đang tươi cười và một vệ sĩ xách túi lớn túi nhỏ.

Quý Cẩm Mậu có ý muốn giúp Triệu Hướng Vãn xách bớt đồ, nhưng bị cô từ chối. Triệu Hướng Vãn không thích người khác chạm vào đồ của mình, điểm này có phần giống với Quý Chiêu, nên Quý Cẩm Mậu cũng quen, ông ấy cũng không cảm thấy bị từ chối là mất mặt.

Đúng giờ tan tầm, thanh niên ra vào ký túc xá cục công an đông đúc, ánh mắt đều bị Quý Chiêu trắng trẻo xinh đẹp thu hút, bắt đầu bàn tán.

“Cậu đẹp trai kia là ai vậy? Nhân viên mới đến à?”

“Tôi gặp rồi, cậu ấy là họa sĩ vẽ chân dung cho tổ trọng án.”

“Họa sĩ không phải ở khoa kỹ thuật hình sự sao? Sao lại được cử riêng cho tổ trọng án vậy?”

“Cậu không biết rồi. Tôi nghe nói họa sĩ này có xuất thân không tầm thường, không nằm trong biên chế, là người mà đội trưởng Hứa đích thân mời về.”

Vì đã lập công lớn trong vụ án Ông Bình Phương bị sát hại và vụ mất tích của Trạm Hiểu Lan, Quý Chiêu ngoài biên chế của tổ trọng án, đã trở nên nổi tiếng trong cục công an thành phố, người biết anh không ít. Quý Cẩm Mậu có chút lo lắng những lời bàn tán này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của con trai, nên ông ấy chăm chú theo dõi từng hành động của Quý Chiêu. Rồi ông ấy cảm thấy yên tâm khi phát hiện, Quý Chiêu chỉ cần ở bên cạnh Triệu Hướng Vãn thì anh sẽ bình thản tự tại, dù bên ngoài dù có ồn ào thế nào, cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Quý Cẩm Mậu cuối cùng yên lòng, nhưng rồi nghĩ đến điều gì, ông ấy vội vã bước tới bên cạnh Quý Chiêu, khẽ nhắc: “Con qua giúp Triệu Hướng Vãn cầm đồ đi.” Sao có thể để con gái tay xách nách mang đồ đạc, còn con trai lại thảnh thơi đứng không?

Quý Chiêu nghe vậy, đôi mắt đen láy ngước lên chăm chú nhìn Quý Cẩm Mậu, như muốn hỏi: Vì sao?

Đây là lần đầu tiên Quý Cẩm Mậu nhận được ánh mắt chăm chú như vậy từ con trai mình, trong lòng kích động muốn chết, chỉ muốn hét lên cho cả thế giới nghe: Con trai tôi chịu nghe lời tôi rồi! Chứng tự kỷ của nó đã khá hơn rồi, nó hiểu lời tôi nói rồi!

Nhưng vì quen với tính cách của Quý Chiêu, Quý Cẩm Mậu cố gắng kìm nén sự xúc động, sợ làm gián đoạn suy nghĩ của con, khiến anh phản kháng, ông ấy mỉm cười giải thích: “Con gái sức yếu, không cầm được đồ nặng. Con là con trai, phải giúp chứ.”