Hà Minh Ngọc biết gia đình Triệu Hướng Vãn không giàu có, nên đã sớm giúp cô nhận chăn ga gối đệm do đơn vị phát. Tấm đệm giường màu xanh quân đội, ga trải giường kẻ ô xanh trắng nhạt, trên đó trải một tấm chiếu màu be, trông đơn giản nhưng tinh tế.
Triệu Hướng Vãn nhìn căn phòng sạch sẽ ngăn nắp trước mắt, mỉm cười với Hà Minh Ngọc: “Cảm ơn đàn chị.”
Hà Minh Ngọc oán trách nhìn cô: “Em còn khách sáo với chị à? Chúng ta là đồng đội vào sinh ra tử cơ mà.”
Triệu Hướng Vãn nghĩ lại từ vụ án xác phụ nữ không đầu đầu tiên mình tham gia, đã kết giao tình bạn sâu sắc với tất cả mọi người trong tổ trọng án số 1. Cùng nhau đối mặt với những tên tội phạm hung ác, gian xảo, cùng nhau tìm kiếm manh mối, không khác gì đồng đội.
Quý Cẩm Mậu đứng bên hỏi: “Phòng của Quý Chiêu ở đâu?”
Hôm nay ông ấy đặc biệt đưa con trai đến để trải nghiệm cuộc sống tập thể, ăn uống, quần áo, vật dụng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ sợ con trai phải chịu khổ. Nhưng… nhìn căn phòng đơn giản này, ông ấy có linh cảm không lành.
Hà Minh Ngọc nói: “Đội trưởng Hứa, Cục trưởng Bành đã nói chuyện với phòng hậu cần rồi, xem xét đến tình trạng đặc biệt của Quý Chiêu, đã sắp xếp cho cậu ấy một phòng đơn. Hiện tại chỉ có hai phòng đơn vừa được trả lại, một phòng ở tầng ba, cạnh phòng của Chúc Khang; một ở tầng hai, ngay bên cạnh phòng chúng tôi. Hai người muốn chọn phòng nào?”
Quý Cẩm Mậu thận trọng hỏi: “Có gì khác nhau không?”
Hà Minh Ngọc giải thích: “Ký túc xá này có năm tầng, nam nữ sống chung. Nhưng nhà vệ sinh và phòng tắm của nữ ở tầng hai và tầng bốn, của nam ở tầng một, tầng ba và tầng năm. Nếu Quý Chiêu ở tầng ba thì sẽ tiện lợi hơn một chút, Chúc Khang ở tổ trọng án chúng tôi, cũng sống ngay cạnh, có chuyện gì thì có thể tìm anh ấy. Nếu Quý Chiêu ở tầng hai, sẽ ở cạnh tôi và Triệu Hướng Vãn, nhưng phải xuống tầng một hoặc lên tầng ba để đi vệ sinh và tắm rửa.”
Thời tiết tháng bảy nóng bức, khu ký túc xá thậm chí còn không có phòng vệ sinh riêng, khiến Quý Cẩm Mậu có chút chần chừ, ông ấy cẩn thận nhìn Quý Chiêu một cái: "Con trai, hay là... chúng ta về nhà trước nhé? Đợi ba xây cho con một tòa nhà rồi hãy quay lại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Hướng Vãn cười như không cười liếc nhìn Quý Cẩm Mậu.
Quý Cẩm Mậu bị cô nhìn có chút run sợ, ông ấy vội vàng giải thích: "Từ nhỏ, Quý Chiêu lúc nào cũng có người bên cạnh. Thực ra khi còn bé, nó cũng sống với bà ở nông thôn, không phải là không biết chịu khổ. Nhưng bây giờ điều kiện gia đình tốt rồi, nó chưa từng ở ký túc xá bao giờ, cái này..."
Không đợi Quý Cẩm Mậu nói xong, Quý Chiêu đã nhẹ nhàng đưa tay ra, đặt lên mu bàn tay của Triệu Hướng Vãn.
[Tôi ở phòng bên cạnh em.]
Cảm giác mềm mại, Triệu Hướng Vãn không thấy bị xúc phạm, ngược lại cảm thấy ấm áp khi được tin tưởng. Cô ngẩng đầu lên nhìn Quý Chiêu, nhẹ nhàng gật đầu: "Được, vậy anh ở phòng bên cạnh tôi nhé."
Ánh mắt Quý Cẩm Mậu rơi xuống bàn tay đang chạm của Quý Chiêu và Triệu Hướng Vãn, ông ấy như cảm nhận được hương vị ngọt ngào của tình yêu, nào dám nói thêm gì? Ông ấy lập tức chỉ huy vệ sĩ chuyển đồ đạc của Quý Chiêu sang phòng bên cạnh.
Quý Chiêu không quan tâm đến đồ ăn vặt, cũng không kén chọn đồ ăn, nhưng đồ dùng vẽ tranh của anh thì quá nhiều, giá vẽ, bìa vẽ, dụng cụ vẽ, màu vẽ... bày biện khắp nơi. Trên giường trải một tấm chiếu da bò, đầu giường có quạt điện, căn phòng rộng khoảng hơn chục mét vuông gần như bị lấp đầy.
Vừa sắp xếp, Quý Cẩm Mậu vừa lắc đầu, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Hà Minh Ngọc ghé vào chỉ nghe được vài từ: "Không dễ dàng... Trời quá nóng... Điều hòa..."
Điều hòa ở thập niên 90 đúng là một thứ mới mẻ, Hà Minh Ngọc đã từng cảm nhận khi ở khách sạn Tứ Quý, mùa hè cảm giác mát mẻ khiến người ta thoải mái, vui vẻ. Khi nghe thấy một ông giám đốc lớn như Quý Cẩm Mậu phàn nàn về điều kiện ký túc xá của công an, cô ấy không nhịn được mà bật cười: "Giám đốc Quý, nếu ông thấy điều kiện ở đây quá tệ thì đừng để Quý Chiêu ở đây nữa."
Quý Cẩm Mậu vội vàng xua tay: "Không không, tôi không có ý chê đâu. Chỉ là xót xa cho các cảnh sát thôi, điều kiện sống vất vả quá."
Hà Minh Ngọc không hề cảm thấy điều kiện khó khăn. Cô ấy xuất thân từ gia đình công nhân, nhà có bốn chị em gái, một nhà sáu người chen chúc trong một căn nhà nhỏ do cơ quan phân cho. Bốn chị em gái ngủ chung một chiếc giường lớn suốt hơn mười năm, mãi đến khi cô ấy thi đỗ đại học mới có giường riêng. Sau khi tốt nghiệp đại học, được phân công đến cục công an, cô ấy ở chung phòng ký túc xá với một người khác, mọi việc ăn ở đều không cần lo nghĩ, cô ấy thật sự cảm thấy rất ổn.