Nhìn theo bóng lưng rời đi của Lương Thành Hồng, Nguỵ Mỹ Hoa nhổ nước bọt, sau đó bước vào phòng họp, đóng cửa lại, đưa mắt nhìn gương mặt quả táo nhỏ nhắn của Triệu Hướng Vãn, nụ cười nhanh chóng cứng đờ trên gương mặt: “Hướng, Hướng Vãn?”
Triệu Hướng Vãn lạnh mặt, cúi đầu, không thèm để ý tới bà ta.
Nguỵ Mỹ Hoa cảm thấy có chút lúng túng, bà ta ngồi xuống phía đối diện theo sự hướng dẫn của Hà Minh Ngọc, thái độ có chút cẩn trọng: “Nghe nói, mọi người sắp mở lại vụ án của Nguỵ Thanh Uyển, là bởi vì có tin tức gì mới sao?”
Chu Phi Bằng cũng không trực tiếp trả lời: “Chúng tôi tới đây là muốn hỏi bà một vài vấn đề.”
Nguỵ Mỹ Hoa lại liếc mắt nhìn Triệu Hướng Vãn lần nữa, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của cô. Không gặp Triệu Hướng Vãn một thời gian dài như thế, vào đêm khuya vắng người, Nguỵ Mỹ Hoa thường sẽ nhớ tới cô.
Mang thai suốt mười tháng, sau khi sinh con, cô bé nhỏ nhắn chào đời cũng không khiến Nguỵ Mỹ Hoa cảm thấy vui mừng. Khi đó bà ta vẫn còn quá trẻ, vẫn chưa sẵn sàng làm mẹ, nếu như không phải bởi vì bác sĩ nói m.á.u của bà ta thuộc hàng m.á.u hiếm, không thể phá thai khi mang thai lần đầu được, Nguỵ Mỹ Hoa đã phá thai từ lâu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngụy Mỹ Hoa vốn cũng chẳng mặn mà gì với cô con gái mà bà ta đã bỏ rơi mười tám năm qua, nhưng có đôi khi con người vẫn thường hay mắc sai lầm, Triệu Hướng Vãn càng lạnh lùng, bà ta lại càng không cam lòng. Theo ý của bà ta, Triệu Hướng Vãn hẳn là phải khát khao được gần gũi với bà ta, muốn có được tình yêu thương của bà ta, chứ không phải giống như bây giờ, cho dù hai mẹ con gặp nhau nhưng Triệu Hướng Vãn vẫn cứ phớt lờ không thèm để ý tới, tựa như giữa hai người chẳng có liên hệ m.á.u mủ gì với nhau.
Ngụy Mỹ Hoa không kiềm chế được ý muốn hành động rục rịch trong lòng mình, muốn gần gũi với Triệu Hướng Vãn nhưng lại không ngờ Triệu Hướng Vãn còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, tựa như nghe được suy nghĩ trong lòng bà ta, lạnh như băng hỏi: “Lúc đi dạo phố cùng nhau, bà và Ngụy Thanh Uyển đã nói chuyện gì thế? Bà ấy có tiết lộ với bà chuyện bà ấy đang qua lại với Đàm Học Nho không?”
Ngụy Mỹ Hoa có hơi sửng sốt: “Tôi chỉ đi dạo phố cùng cô ấy, chúng tôi đã dành hơn ba tiếng đồng hồ ở khu mua sắm quần áo nữ ở trên tầng hai và khu giày nữ ở tầng một của trung tâm thương mại. Hôm đó tôi mua một chiếc váy xếp ly và một đôi giày màu trắng, còn Ngụy Thanh Uyển đã mua hai chiếc váy và một đôi giày màu đen. Những điều này tôi đã khai nhận hết với cảnh sát mặc thường phục ở đồn cảnh sát vào hôm ấy, bọn họ cũng đã đến trung tâm thương mại điều tra cũng như thu thập chứng cứ rồi.”
[Cây cổ thụ Ngụy Thanh Uyển nở hoa, lòng xuân rạo rực, mấy chiếc váy cô ta chọn đều theo kiểu bó sát. Khi ấy tôi còn cười cô ta, bảo rằng lấy dương bổ âm, càng bổ càng trở nên xinh đẹp. Nói thế nào thì người ta cùng còn trẻ tuổi, dáng vẻ điển trai, sống cũng tốt, khiến Ngụy Thanh Uyển thoải mái biết bao, ha ha ha, hâm mộ c.h.ế.t mất.]
Triệu Hướng Vãn nhướng mày một cái, Ngụy Mỹ Hoa biết Ngụy Thanh Uyển đang qua lại với Đàm Học Nho! Thế tại sao bà ta lại không nói với cảnh sát chứ?
[Mất tích sao? Có quỷ mới biết cô ta chạy đi đâu. Mặc dù lên giường với mấy cậu trai trẻ cũng tốt, thế nhưng lại chẳng thể công khai tay trong tay được, chứ đừng nói tới việc đối phương lại còn là Tiểu Đàm, bạn trai của con gái cô ta. Ban đầu, mục đích của việc tôi xúi cô ta qua lại với Tiểu Đàm cũng vì muốn ép Tiểu Đàm chia tay với Sơ Hiểu, nào biết cô ta biến giỡn thành thật, nồng nhiệt với Tiểu Đàm như thế chứ?]
[Tôi có thể nói chuyện này cho cảnh sát sao? Không thể. Lỡ như những chuyện này bị đồn ra trong xưởng, chẳng phải người ngoài sẽ bàn tán sau lưng tôi sao? Quan hệ giữa tôi và Thanh Uyển tốt như vậy, cô ấy lòng xuân phơi phới, quan lại với một cậu trai trẻ, chẳng lẽ bản thân tôi sẽ thấy tự hào sao? Nói không chừng mấy người phụ nữ lắm chuyện kia sẽ nói tôi cũng là kiểu người giống như vậy, chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào tới danh tiếng và tương lai của Thanh Vân?]
[Thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, chẳng bằng im lặng cho xong. Huống hồ chi những lời mình nói với cô ta đều là những lời riêng tư, cũng chỉ có cô ta biết, tôi biết, trời biết, đất biết mà thôi. Tôi chỉ đi dạo phố với cô ta một chút, còn chẳng dùng cơm chung, những chuyện còn lại mình không hề biết gì cả. Lỡ như là do tôi giật dây, khiến cô ta gặp chuyện không may, thế chẳng phải tôi sẽ trở thành tội phạm luôn sao? Không được, không được, tôi không được nói gì cả.]