Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 409: Là Bạn Của Hướng Vãn Mà





[Hướng Vãn, Hướng Vãn.]

Tay Triệu Hướng Vãn chạm vào n.g.ự.c Quý Chiêu, cảm nhận được nhịp tim của anh dưới bàn tay, khóe miệng cô dần dần nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Thình thịch, thình thịch!

Bầu không khí ngọt ngào bao trùm lấy hai người, nhưng đèn huỳnh quang ngoài hành lang lại không đúng lúc phát ra tiếng "xì—xì—".

[Hướng Vãn!]

Tiếng gọi của Hà Minh Ngọc vang lên, cắt ngang không gian ấm áp giữa hai người.

Triệu Hướng Vãn nhanh chóng rút tay lại, quay đầu nhìn Hà Minh Ngọc đang đứng bên cạnh cửa phòng bên.

Hà Minh Ngọc không thấy hai người nắm tay nhau, nhưng cũng cảm giác được mình dường như đã phá rối điều gì đó, do dự một chút: "Chuyện đó..."

Triệu Hướng Vãn nói với Quý Chiêu: "Ngủ đi, tôi còn chút việc phải làm."

Cuối cùng Quý Chiêu cũng đạt được điều mong muốn cả ngày, hài lòng gật đầu, quay người trở về phòng.

Triệu Hướng Vãn hỏi: "Đàn chị, có chuyện gì vậy?"

Hà Minh Ngọc chỉ ra bên ngoài: "Chị nghe Tưởng Đinh Lan nói, Lạc Nhất Huy muốn tìm Quý Chiêu?"

Triệu Hướng Vãn thản nhiên đáp: "Đừng để ý đến anh ta." Nói xong, cô cùng Hà Minh Ngọc vào phòng.

Phía sau khu ký túc xá đơn thân có một mảng lớn bụi rậm, dễ sinh sôi muỗi mòng. Trong phòng đã đốt hương muỗi, nhưng vẫn có vài con muỗi bay loạn.

Triệu Hướng Vãn và Tưởng Đinh Lan cùng nằm trên giường, bên ngoài màn nghe thấy tiếng muỗi vo ve.

Tưởng Đinh Lan nhìn Triệu Hướng Vãn nằm nghiêng, có chút áy náy, thì thầm nói: "Ngày mai chị sẽ đi tìm chỗ làm thêm trong kỳ nghỉ hè, cố gắng chuyển ra ngoài ở sớm. Ở chung với em như vậy, chị ngại quá."

Triệu Hướng Vãn hỏi: "Chị muốn tìm loại công việc làm thêm nào?"

Tưởng Đinh Lan nghĩ một lúc, trả lời: "Chị học kế toán, tốt nhất là có liên quan đến chuyên ngành. Nhưng chị mới học năm hai, còn chưa học nhiều môn chuyên ngành, chắc cũng khó tìm được việc đúng chuyên môn. Cũng không sao, chỉ cần nơi đó cung cấp ăn ở, dù là bưng bê làm phục vụ cũng được."

Triệu Hướng Vãn chưa kịp nói gì, thì giường đối diện truyền đến giọng của Hà Minh Ngọc: "Ngày mai bảo Chu Phi Bằng tìm mẹ anh ấy, quản lý Lư bên khách sạn Tứ Quý chắc có thể sắp xếp."

Chạy cả ngày, lại tốn sức thuyết phục thầy cô đồng ý cho mình và Quý Chiêu hẹn hò, Triệu Hướng Vãn đã có một ngày mệt mỏi. Vừa đặt đầu lên gối liền cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, mơ màng nghe thấy Hà Minh Ngọc và Tưởng Đinh Lan nói chuyện.

"Chu Phi Bằng là ai? Mẹ anh ấy là ai?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Là đồng nghiệp của tôi, mẹ anh ấy là quản lý ở khách sạn Tứ Quý."

"Không phiền chứ?"

"Không sao, đều là đồng đội ở đội trọng án, chỉ là chuyện nhỏ."

"Cảm ơn, cảm ơn."

"Là bạn của Hướng Vãn mà."

...

Sau đó, vừa mở mắt ra thì trời đã sáng.

Sáng sớm, họ sắp xếp cho Tưởng Đinh Lan đến khách sạn Tứ Quý tìm Lư Mạn Ngưng, còn Chu Phi Bằng, Hà Minh Ngọc và Triệu Hướng Vãn bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thẩm vấn.

Ảnh chụp và lời khai vừa chuẩn bị xong, họ đã đón một người không ai ngờ tới - Ngu Sơ Hiểu.

Ngu Sơ Hiểu mặc một chiếc váy dài màu xám, thần sắc tiều tụy, mắt hơi sưng, mí mắt xanh tím, nhìn qua đã biết cả đêm không ngủ.

"Tôi muốn gặp Đàm Học Nho!" Giọng cô ấy hơi run rẩy. Trải qua một đêm dằn vặt, cô ấy cuối cùng cũng quyết định.

Chu Phi Bằng, Hà Minh Ngọc và Triệu Hướng Vãn trao đổi ánh mắt: "Được."

Trong mắt Triệu Hướng Vãn lóe lên một tia sáng, rất tốt! Để Ngu Sơ Hiểu làm xáo trộn tâm trạng của Đàm Học Nho, có khi sẽ dò ra được thông tin quan trọng.

Trong phòng thẩm vấn, Đàm Học Nho ngồi trên ghế im lặng chờ đợi.

Một đêm trôi qua, cảnh sát không có động tĩnh gì, điều này khiến lòng tin vững chắc của anh ta bắt đầu trở nên bất an. Cảnh sát đã điều tra ra điều gì? Tại sao chỉ vì Tiền Dũng tố cáo mà lại giam giữ anh ta? Người đàn ông nào mà khi say rượu lại không từng khoác lác về sự tài giỏi của mình?

Đàm Học Nho hoàn toàn không nhớ mình đã nói gì khi say. Tiền Dũng, thằng nhóc đó ăn cháo đá bát, nói lung tung, sao cảnh sát lại tin?

Anh ta cẩn thận hồi tưởng lại những cảnh tượng từ một năm rưỡi trước, không ngừng tự ám thị tâm lý.

— Sẽ không có chuyện gì đâu.

— Mình có bằng chứng ngoại phạm.

— Mình không có động cơ g.i.ế.c người.

— Mình không có thù oán gì với Ngụy Thanh Uyển, tại sao lại phải g.i.ế.c bà ấy?

Thế nhưng, khi cửa phòng thẩm vấn mở ra, một cô gái xinh đẹp mặc váy xám xuất hiện trước mặt, tất cả những ám thị tâm lý của Đàm Học Nho đều tan biến. Trong đầu anh chỉ còn một câu --- Ngu Sơ Hiểu, sao cô ấy lại đến đây?!