[Về sau, tôi dốc hết tấm lòng thật với bà ấy, chủ động chia tay Sơ Hiểu, mong có thể kết hôn với bà ấy, nhưng bà ấy hoàn toàn thay đổi, bắt đầu chơi trò lúc gần lúc xa, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.]
Sự xuất hiện của Ngu Sơ Hiểu đã kéo Đàm Học Nho trở lại quá khứ, bao nhiêu ký ức chợt ùa về trong đầu anh ta.
[Đi công tác với Lại Khoan, nghe anh ta khoe khoang trước mặt về những mánh khóe của mình, lòng tôi cũng bắt đầu không yên. Tôi tranh thủ gọi điện đến văn phòng của Ngụy Thanh Uyển, bà ấy lại một lần nữa nói muốn chia tay. Tôi không muốn, nói hết những lời ngọt ngào, khiến bà ấy lại do dự. Tôi nói chia tay cũng được, nhưng ít nhất phải gặp mặt một lần, làm xong lần cuối rồi chia tay, bà ấy đồng ý và hẹn gặp ở bãi đá xanh bên bờ sông Táo vào buổi tối.]
[Tôi đi chuyến tàu lúc bảy giờ, đợi từ mười một giờ đến một giờ. Cây liễu ở bờ sông Táo rất nhiều, tôi ngồi trên bãi đá lớn đó, đợi như một thằng ngốc, gió đêm thổi mạnh, muỗi cũng nhiều, đốt khắp chân tôi. Tôi đợi mãi không thấy bà ấy đến, càng đợi càng bực. Mãi đến gần một giờ, bà ấy mới xuất hiện, mặc đồ thật khiêu gợi và mát mẻ.]
[Miệng thì nói chia tay, nhưng trong lòng lại muốn, đúng là một người đàn bà đê tiện! Hồi còn đi học, tôi từng nghe một câu nói: 'Miệng đầy đạo đức, bụng đầy gian xảo', haha, chính là nói về loại người như bà ấy đấy! Tôi nhỏ hơn bà ấy mười mấy tuổi, dù tôi có là thằng nhà quê nghèo đi chăng nữa, chẳng lẽ lại không xứng với bà ấy? Vừa muốn danh dự vừa muốn lợi ích, đúng là tham lam.]
Ngu Sơ Hiểu thấy Đàm Học Nho mãi không lên tiếng, đột nhiên trở nên xúc động, hai tay chống lên bàn, đứng bật dậy: "Anh thật sự đã qua lại với mẹ tôi? Đồ không biết xấu hổ!"
Đàm Học Nho đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn thẳng vào Ngu Sơ Hiểu, rồi đột nhiên nở một nụ cười: "Sơ Hiểu, qua lại với mẹ em thì có gì là không biết xấu hổ? Nam chưa vợ, nữ chưa chồng, sao lại là không biết xấu hổ?"
Từ nhỏ đến lớn Ngu Sơ Hiểu được bảo vệ quá kỹ, nhất thời hoàn toàn không biết phản bác lại lời của Đàm Học Nho, tức đến đỏ mặt, chỉ biết mắng: "Chính là không biết xấu hổ! Bà ấy lớn hơn anh mười mấy tuổi, anh thật khiến tôi ghê tởm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đàm Học Nho lạnh lùng nhìn cô ấy: "Ghê tởm? Lúc em yêu anh, cùng anh sống trong căn nhà thuê chật hẹp, em có nói ghê tởm không? Anh qua lại với mẹ em thì có gì ghê tởm? Mẹ em nói em là mạng sống của bà ấy, nói bà ấy không nỡ để em chịu khổ cùng anh, được thôi, anh nghe theo bà ấy, chia tay với em. Nhưng kết quả thì sao? Haha, anh không xứng với ai, anh không thể với tới ai cả!"
Tâm lý của Đàm Học Nho đã bắt đầu mất cân bằng, lúc này tấn công chính là thời điểm thích hợp!
Triệu Hướng Vãn đứng dậy, đỡ một tay vào người Ngu Sơ Hiểu: "Chị đang mang thai, đừng kích động, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút."
Ngu Sơ Hiểu tỉnh táo lại, tay phải chống lưng, mệt mỏi ngồi xuống.
Đôi mắt của Đàm Học Nho nhìn chằm chằm vào bụng của Ngu Sơ Hiểu, khoé miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
[Hừ, đàn bà, giống hệt mẹ cô ta, đều là những con đàn bà rẻ tiền. Vừa mới đây còn hỏi tôi tại sao chia tay, cứ như rất lưu luyến, kết quả ngay sau đó đã kết hôn và mang thai, con đĩ.]
Triệu Hướng Vãn khéo léo kích thêm một cú nữa, như thêm dầu vào lửa: "Thực ra anh cũng khá tự biết mình, hai mẹ con này anh đều không xứng với bất cứ ai."
Gân xanh trên trán Đàm Học Nho nổi lên cuồn cuộn, cảm xúc bắt đầu không ổn định.
[Con đĩ! Nếu không xứng thì tại sao còn chọc giận tôi? Đêm đó trăng sáng, tôi trải áo lên tảng đá lớn, tưởng sẽ thấy bà ta nở rộ trong tay tôi, nhưng không ngờ... Dấu vết trên người bà ta nói cho tôi biết bà ta vừa mới ân ái với người khác! Tôi bóp cổ bà ta, điên cuồng chất vấn người đó là ai, nhưng bà ta nhất quyết không chịu nói.]
[Miệng bà ta thật cứng rắn, c.h.ế.t cũng không chịu nói người đàn ông đó là ai. Còn nói nếu muốn làm thì làm nhanh lên, làm xong thì đừng bao giờ gặp lại nữa. Tôi hận, tôi hận! Tôi đã dốc hết lòng với bà ta, làm theo yêu cầu của bà ta mà chia tay với Sơ Hiểu, thế mà bà ta lại đùa giỡn tôi! Một chân đạp hai thuyền, đúng là một con đĩ!]