Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 413: Làm Sao Cô Ta Biết Mình Đi Chuyến Tàu Qua Trạm Lúc 7 Giờ Rưỡi Chứ?





[Vừa rồi mình nói gì vậy? À đúng, mình nói đêm đó đã gặp Ngụy Thanh Uyển. Sao mình lại nói ra thế nhỉ? Trước đó mình có nói với cảnh sát là mình đi công tác ở thành phố Châu, còn có Lại Khoan làm chứng, hai chúng mình ngủ chung một phòng, đêm đó không ra ngoài mà? Trước sau mâu thuẫn quá rồi... Phải làm sao đây?]

Đàm Học Nho bắt đầu giở trò vô lại: “Không, tôi chưa từng gặp Thanh Uyển, tất cả đều là do tôi tưởng tượng ra. Sau khi Thanh Uyển mất tích, tôi đã phát điên, mỗi ngày đều mơ thấy bà ấy. Ngày 23 tháng 9 đó, tôi đi công tác với Trưởng phòng Lại, hắn ta có thể làm chứng cho tôi, tôi ở thành phố Châu cơ mà, hoàn toàn không có cơ hội gặp Thanh Uyển.”

“Bốp!”

Chu Phi Bằng cầm lời khai của Lại Khoan, đập mạnh xuống trước mặt Đàm Học Nho: “Mở to mắt chó của anh ra mà nhìn, Lại Khoan đã thú nhận rồi, từ 6 giờ tối ngày 23 tháng 9 đến 9 giờ sáng ngày 24 tháng 9, trong khoảng thời gian đó hắn ta không hề ở cùng anh, hắn ta đã làm chứng giả cho anh!”

Sắc mặt Đàm Học Nho lập tức thay đổi. Đầu óc anh ta trống rỗng, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào bản tờ khai, dường như từng chữ trên đó anh ta đều nhận ra, nhưng ghép lại với nhau thì không biết là gì nữa.

Lại Khoan thừa nhận rồi?

Sự việc đã qua một năm rưỡi, sao Lại Khoan lại nói thật rồi?

Lại Khoan sợ vợ như cọp, sao dám khai ra chuyện mình ra ngoài tìm gái?

Chu Phi Bằng thấy mặt Đàm Học Nho đỏ bừng, cơ mặt méo mó, thần thái vô cùng khác thường, trong đầu thoáng qua những lời Triệu Hướng Vãn đã nói, bức vẽ mà Quý Chiêu đã phác thảo, kinh nghiệm dày dạn của Chu Phi Bằng lập tức nhận ra: Đây là dấu hiệu cho thấy Đàm Học Nho đang nói dối, anh ta lo sợ bị vạch trần, khiến hình ảnh anh ta tạo dựng bị tổn hại, trong lòng anh ta đang bất an hoảng loạn vô cùng.

Chu Phi Bằng thừa thắng xông lên, bắt chước dáng vẻ của Triệu Hướng Vãn, hai mắt sáng rực, chăm chú nhìn Đàm Học Nho, như một con sư tử săn mồi, mọi cử động của con mồi đều nằm trong tầm quan sát, đang tìm kiếm điểm yếu nhất để tấn công.

Ánh mắt của Chu Phi Bằng quá sắc bén, cơ chế phòng thủ tâm lý của Đàm Học Nho dần sụp đổ, lắp bắp nói: “Tôi, tôi đêm đó ở nhà nghỉ ngủ, mặc dù Lại Khoan ra ngoài tìm phụ nữ, nhưng tôi thực sự đã ngủ rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Hướng Vãn nói: “Sáu giờ tối ăn cơm xong, anh rời khỏi nhà nghỉ đi đến ga tàu hỏa, 1 giờ có một chuyến tàu qua trạm đến thành phố Tinh, lúc đó anh đến nơi là mấy giờ? 10 giờ 34 phút? Khi đó ga tàu thành phố Tinh ít người, nhân viên toa tàu đã nhìn thấy anh đúng không?”

Câu hỏi từng câu một của Triệu Hướng Vãn khiến trái tim Đàm Học Nho co thắt lại, ký ức lẫn lộn với những cảm xúc tiêu cực bất chợt tràn vào đầu anh, đè nén đến mức sắp nổ tung.

[Làm sao cô ta biết mình đi chuyến tàu qua trạm lúc 7 giờ rưỡi chứ?]

[Làm sao cô ta biết ga tàu ít người?]

[Thật sự có người nhìn thấy mình sao?]

[Khi bước ra khỏi ga đêm đó, có một nữ nhân viên liếc nhìn mình, có phải là cô ả đó nói không? Chết tiệt! Chuyện đã qua lâu như vậy, sao vẫn có người nhớ mình thế? Biết thế đã không nên ăn mặc chỉnh tề, tại sao lại phải mặc cái áo hoa đó? Lố lăng quá nên bị người ta chú ý rồi!]

Triệu Hướng Vãn đột ngột lớn tiếng: “Đàm Học Nho, có cần tôi mang nhân chứng đến không?”

Nhân chứng? Đàm Học Nho rùng mình, nghĩ rằng đêm đó thật sự có người nhìn thấy mình và nhớ rất rõ, tâm lý phòng thủ hoàn toàn sụp đổ, anh ta giơ tay lên che mặt, giọng ồm ồm nói.

“Tôi, đúng là tối đó tôi đã về thành phố Châu, gặp Ngụy Thanh Uyển. Tôi yêu bà ấy, tôi nhớ bà ấy, chỉ mới chia xa ba ngày mà đã nhớ đến mức đau thắt ngực. Bà ấy nói muốn chia tay, tôi không đành lòng, nên năn nỉ mãi để bà ấy gặp tôi một lần vào buổi tối. Dù có chia tay cũng phải nói rõ ràng mặt đối mặt, đúng không?”

Ngu Sơ Hiểu càng nghe mặt càng trở nên trắng bệch, cảm giác buồn nôn ập đến, suýt nữa không kìm được mà nôn ra bàn.

Hà Minh Ngọc thấy tình trạng cô ấy không ổn, lập tức tiến đến đỡ cô ấy, lo lắng hỏi: “Cô sao vậy? Có ổn không?”

Ngu Sơ Hiểu lắc đầu, nâng tay phải lên, xoa n.g.ự.c một hồi mới tỉnh táo lại. Cô ấy thở dốc, hai mắt găm chặt vào người Đàm Học Nho, đầy căm ghét: “Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Khi anh nói lời chia tay với tôi, sao không nói là phải đối mặt nói rõ? Dây dưa không dứt, đồ khốn nạn!”