Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 424: Cái Nào Là Thật, Cái Nào Là Giả?





Bây giờ, chỉ một câu nói của Hứa Tung Lĩnh đã khẳng định thuật đọc suy nghĩ của cô, giúp sự sợ hãi vẫn luôn treo trong lòng cô rơi xuống. Cũng không cần phải lo lắng sẽ bị người khác phát hiện dị năng của bản thân, bởi vì thầy đã nói, sở dĩ cô thấu hiểu lòng người như thế là bởi vì từ nhỏ phải sống trong hoàn cảnh tồi tệ, học được cách quan sát vẻ mặt và lời nói.

Lời thuyết phục này đã khiến cô cảm thấy an toàn ngay lập tức.

Quý Chiêu ngồi sau lưng Triệu hướng Vãn, cảm nhận được cảm xúc xao động của cô, giơ tay trái lên nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô, dịu dàng xoa xoa.

Chú chim sơn ca ngoan ngoãn đứng trên đầu, đôi mắt như hạt đậu đen nhìn sang bên trái một chút, sau đó lại nhìn sang bên phải, đột nhiên nhảy xuống bãi cỏ, ngậm lấy một bông hồng dại nhỏ rồi bay lên không trung.

[Đừng buồn, anh sẽ tặng em một bông hồng nhỏ.]

Sự ấm áp đã khiến tâm trạng Triệu Hướng Vãn thả lỏng, cô lẩm bẩm một câu: “Không phải thật, không thích.”

Quý Chiêu nghe được lời nói của cô, thoảng ngẩn ngơ.

Chú chim sơn ca ngơ ngác ngậm lấy bông hồng nhỏ kia, cả nửa ngày mới há miệng, bông hồng rơi xuống trên cỏ, cánh hoa cũng bay theo gió.

Sơn ca đưa mắt nhìn xung quanh một chút.

Gió từ đâu tới thế?

Thế giới của anh vẫn luôn chỉ có không gian nho nhỏ này mà thôi, người khác không biết, nhưng Hướng Vãn có thể nhìn thấy thế giới này.

Hướng Vãn cũng biết trận cuồng phong bão tuyết kia.

Hướng Vãn cũng biết chú chim sơn ca đã gặp khó khăn khi bay.

Cô xuất hiện đã mang đến ánh mặt trời cho thế giới của anh, gió tuyết cũng ngừng lại.

Cô đã khiến tuyết đọng trên bãi cỏ tan rã ra, hoa tươi nở rộ.

Thế nhưng Hướng Vãn lại nói: Đây không phải là hoa thật, cô muốn hoa thật.

Cái nào là thật, cái nào là giả?

Làm thế nào mới có thể đưa đoá hoa tươi trong thế giới nội tâm của anh ra ngoài cho Triệu Hướng Vãn đây chứ?

Một cơn gió nhẹ thổi tới, Quý Chiêu rơi vào trầm tư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tay Quý Chiêu vẫn đang đặt trên đỉnh đầu Triệu Hướng Vãn, bị Hứa Tung Lĩnh nhìn thấy, lông mày nhíu chặt, thấp giọng quát: “Quý Chiêu, bỏ tay của cậu xuống ngay!”

Một khi rơi vào trầm tư, Quý Chiêu hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ tiếng nói nào ở bên ngoài.

Triệu Hướng Vãn nhìn thấy bông hoa hồng rơi xuống bãi cỏ, khẽ nhíu mày. Thế giới nội tâm của Quý Chiêu bắt đầu nổi gió, điều này nói lên rằng cảm xúc của anh đang không ổn định.

Triệu Hướng Vãn cúi đầu xuống, tránh khỏi tay của Quý Chiêu.

Nhưng tay của Quý Chiêu vẫn giữ nguyên tại chỗ cũ, không nhúc nhích, ánh mắt anh cũng bắt đầu trở nên mờ mịt, tiêu cự cũng trở nên xa dần.

Đã rất lâu không nhìn thấy dáng vẻ này của Quý Chiêu, Hứa Tung Lĩnh có chút hoảng hốt, vội vàng im lặng, căng thẳng nhìn Triệu Hướng Vãn, dùng khẩu hình miệng hỏi một câu: Cậu ấy sao thế?

Triệu Hướng Vãn xoay người lại, chăm chú nhìn chằm chằm Quý Chiêu.

Tay Quý Chiêu vẫn giơ trên không trung, chú chim sơn ca cũng đứng yên, ngây ngô đứng yên trên bãi cỏ không nhúc nhích, đôi mắt ti hí nhìn chằm chằm những cánh hoa đang bay lượn trên không trung, một hồi lâu cũng không nói gì.

Triệu Hướng Vãn giơ hai tay lên, dịu dàng cầm lấy cổ tay trái của Quý Chiêu.

Đôi tay thường xuyên làm ruộng, chỉ tay phức tạp, da đầu ngón tay có hơi sần sùi, nhưng lại ổn định, có lực và ấm áp. Da thịt hai người tiếp xúc với nhau, sự ấm áp trên đầu ngón tay của Triệu Hướng Vãn truyền tới bàn tay mỏng manh như sứ của Quý Chiêu.

Ánh mắt Quý Chiêu đột nhiên lấy lại tiêu cự, nghiêm túc nhìn Triệu Hướng Vãn.

[Gió nổi lên rồi.]

Trong giọng nói của anh lộ vẻ ấm ức và nghi hoặc.

Triệu Hướng Vãn gật đầu, đồng ý với anh: “Đúng thế, sao gió lại nổi lên vậy?”

Chú chim sơn ca vỗ cánh, lại ngậm một bông hồng khác.

[Anh muốn tặng hoa cho em.]

[Nhưng em lại không muốn.]

[Em nói đây không phải là thật.]

[Vậy cái gì mới là thật?]

Đây là lần đầu tiên Quý Chiêu ý thức được thế giới nội tâm của anh khác với thế giới hiện thực bên ngoài, điều này khiến Triệu Hướng Vãn có chút kích động. Nếu như có thể khiến anh biết rõ cái gì là thế giới thật, để con chim sơn ca nhỏ kia thoát khỏi thế giới nhỏ bé khép kín của mình, thế thì chẳng phải chứng tự kỷ của Quý Chiêu sẽ tốt hơn sao?

Triệu Hướng Vãn quay đầu nói với Hà Minh Ngọc: “Chị ơi, chị ra ngoài mua giúp em một đóa hoa nhé.”