Cố Văn Kiều lao tới ôm lấy mẹ mình, đôi tay run rẩy chạm vào cổ bà ấy, không có mạch đập! Trên đầu Chu Kim Phượng là một lỗ đạn, não đã văng ra ngoài, rõ ràng là c.h.ế.t ngay lập tức.
"A...A..." Trái tim Cố Văn Kiều như bị ai đó bóp nghẹt, cô ấy ngửa mặt lên trần nhà, đau đớn thét chói tai.
Mãi tới khi cảnh sát đến, Cố Văn Kiều vẫn ôm chặt lấy t.h.i t.h.ể lạnh lẽo của mẹ mình, không chịu buông tay. Mẹ không đáng chết, không đáng chết! Mẹ chỉ lo lắng cho đồng nghiệp, sợ nhà bạn gặp chuyện nên mới lên xem. Mẹ chỉ muốn lên đó xem sao thôi!
Giống như hồn ma đi lang thang, Cố Văn Kiều xử lý hậu sự cho mẹ trong vô thức, sau đó từ cảnh sát cô ấy mới biết được toàn bộ sự việc.
Ba tên cướp có s.ú.n.g đã đột nhập vào nhà để cướp. Một nhà ba người Hùng Đào, Hồ Lâm Trân và con gái Hùng Doanh Doanh, cùng với Chu Kim Phượng, người lên tầng trên xem tình hình, đều bị b.ắ.n chết.
Tiếng động lớn mà hai mẹ con Cố Văn Kiều nghe thấy trước đó không phải là âm thanh của tủ bị đổ, mà chính là tiếng súng.
Cửa nhà không có dấu hiệu bị phá, rõ ràng là những tên cướp đã gõ cửa và gia chủ đã ra mở cửa cho chúng. Hiện trường vô cùng hỗn loạn, chủ nhà đã có cuộc vật lộn kịch liệt với bọn cướp, nhưng đối phương có súng. Hùng Đào bị b.ắ.n c.h.ế.t ngay trong phòng khách, Hồ Lâm Trân bị g.i.ế.c trong phòng ngủ, còn đứa trẻ bị đập c.h.ế.t bằng bình hoa ở hành lang từ phòng khách đến phòng ngủ.
Chu Kim Phượng có lẽ đã gõ cửa sau khi lên tầng, và chính bọn cướp đã mở cửa cho bà ấy. Chỉ bằng một ánh nhìn thôi, bà ấy đã bị b.ắ.n c.h.ế.t ngay lập tức, hoàn toàn không có cơ hội kêu cứu.
Ngôi nhà bị phá hoại nghiêm trọng, ngay cả nệm giường cũng bị rạch nát. Đối phương đã lấy hết những tài sản quý giá trong nhà. Cảnh sát không rõ cụ thể là những gì, nhưng sau khi hỏi thăm hàng xóm, đồng nghiệp và cha mẹ của Hùng Đào, họ tính toán sơ bộ rằng đồng hồ vàng, túi xách hàng hiệu, trang sức và tiền mặt bị cướp có tổng trị giá khoảng 100.000 nhân dân tệ.
Hùng Đào tuy là trưởng phòng của ngân hàng tiết kiệm, nhưng ông ta không thích gửi tiền vào ngân hàng mà có thói quen giữ tiền mặt trong nhà. Hơn nữa, Hùng Đào thích mua sắm hàng xa xỉ và hay khoe khoang, điều này khiến ông ta đã bị người khác để mắt và bị cướp vào nhà, một sự việc thật đáng tiếc. Vụ việc này khiến cư dân ở bệnh viện số 3 bàn tán suốt một thời gian dài, những người có tiền trong nhà cũng trở nên kín đáo hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu có ai đó còn khoe khoang trang sức vàng bạc hay túi xách sang trọng thì người khác sẽ khuyên: "Đừng quên chuyện của nhà Hùng Đào."
Người ngoài nhanh chóng quên đi vụ án của Hùng Đào, nhưng Cố Văn Kiều thì không thể nào quên được. Chỉ cần nhắm mắt lại, cô ấy sẽ thấy hình ảnh mẹ mình nằm trong vũng máu, khiến cô ấy từ đó không chịu nổi cảnh nhìn thấy m.á.u và hoàn toàn không thể đối mặt với bệnh nhân. Bệnh viện cũng thấu hiểu cho cô ấy nên sau khi cô ấy tốt nghiệp cao đẳng, đã chuyển cô ấy sang làm việc tại quầy dược, phụ trách phân phát thuốc.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, phòng ban của Hồ Lâm Trân đã có người mới vào thay, vị trí trưởng phòng của Hùng Đào ở ngân hàng tiết kiệm cũng có người thay thế, lớp học của Hùng Doanh Doanh thiếu đi một học sinh cũng không ai hỏi han, căn hộ trên tầng của Cố Văn Kiều cũng đã có người mới chuyển đến. Ngay cả cha của Cố Văn Kiều, Cố Triều Đông, cũng tái hôn và xây dựng gia đình mới.
Chỉ có Cố Văn Kiều là không thể buông tha cho chính mình.
Gia đình Hùng Đào có tiền, khoe khoang khắp nơi, nên mới gặp họa sát thân. Nhưng mẹ cô ấy, Chu Kim Phượng, là người luôn tiết kiệm, chăm chỉ và lương thiện, tại sao bà ấy cũng phải c.h.ế.t theo bọn họ cơ chứ?
Cô ấy đã hối hận vô số lần, vì tại sao hôm đó cô ấy không kéo tay mẹ lại, tại sao không kiên quyết ngăn mẹ không cho lên tầng can thiệp vào chuyện người khác.
Nếu mẹ không chết, cô ấy đã có thể vui vẻ thay mẹ làm công việc y tá, trở thành một y tá giỏi giang, thậm chí có thể lên chức y tá trưởng.
Nếu mẹ không chết, cô ấy và mẹ có thể cùng nhau trực ca sáng, ca chiều, ca tối, cùng nhau ăn cơm, cùng dọn dẹp nhà cửa, cùng nhau xem ti vi. Sau này khi cô ấy lập gia đình, cô ấy sẽ đưa chồng và con mình về thăm mẹ vào cuối tuần, cùng ngồi ăn cơm và trò chuyện về cuộc sống.
Nhưng... bởi vì tiếng nổ lớn đó, tất cả đã thay đổi.
Cố Văn Kiều căm hận những tên tội phạm đột nhập vào nhà cướp của, cũng căm hận cảnh sát bất lực trong việc phá án. Hàng tháng, cô ấy đều đến đồn cảnh sát để hỏi: “Bắt được người chưa? Bắt được kẻ g.i.ế.c mẹ tôi chưa?”
Nhưng lần nào cảnh sát áy náy nói với cô ấy rằng: “Vẫn chưa tìm thấy."