Triệu Hướng Vãn nhìn Cố Văn Kiều, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ: Nếu muốn tìm hiểu lịch sử phát triển của Phiền Hoằng Vĩ, có còn con đường nào ngắn hơn là hỏi Cố Văn Kiều không? Không còn nữa!
Nghĩ là làm.
Triệu Hướng Vãn kéo một chiếc ghế lại, ngồi đối diện Cố Văn Kiều, mỉm cười nói: “Chị Cố, chắc buổi trưa cô có một giờ nghỉ ngơi phải không? Tôi có thể hỏi cô vài câu về Phiền Hoằng Vĩ không?”
Hà Minh Ngọc và Triệu Hướng Vãn phối hợp rất ăn ý, lập tức ra hiệu cho Cố Văn Kiều ngồi xuống, bản thân cô ấy cũng tìm một chỗ ngồi xuống, chờ đợi Triệu Hướng Vãn đặt câu hỏi.
Thấy Triệu Hướng Vãn tỏ rõ thái độ như vậy, cuối cùng Cố Văn Kiều cũng có chút phản ứng: “Phiền Hoằng Vĩ có vấn đề gì sao? Các cô định điều tra anh ta à?”
[Lạy trời, cuối cùng cũng có người muốn điều tra anh ta. Tốt nhất là bắt anh ta vào tù cho rồi! Nếu có thể tống anh ta vào ngục, những ngày đau khổ của tôi mới thực sự kết thúc.]
Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Văn Kiều, thấy trong mắt cô ấy hiện lên vẻ phấn khích háo hức, không hiểu sao cô vừa cảm thấy đau lòng lại vừa vui mừng.
Đau lòng vì không biết cuộc sống hôn nhân của Cố Văn Kiều bất hạnh đến mức nào, cô ấy mới mong ngóng có người điều tra chồng mình, tốt nhất là tống anh ta vào tù đến thế.
Vui mừng vì dù bị bạo hành, tinh thần phản kháng của Cố Văn Kiều vẫn chưa bị dập tắt. Không giống như mẹ của Chương Á Lan, bị đánh quá nhiều đến nỗi chỉ cần bị đánh nhẹ hơn một chút là đã rơi nước mắt cảm kích.
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Cô và Phiền Hoằng Vĩ quen nhau như thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Văn Kiều hồi tưởng lại: “Năm 1985 thì phải, mẹ tôi mất đã được ba năm, cha tôi tái hôn và vợ mới sinh một đứa con trai, tôi cảm thấy cuộc đời thật u ám. Ngày 15 tháng 5 là ngày giỗ của mẹ, tôi đi tảo mộ về, trên đường gặp bọn côn đồ trêu chọc, là Phiền Hoằng Vĩ cứu tôi. Sau đó anh ta theo đuổi tôi đến tận bệnh viện, tỏ ra rất nhiệt tình, tôi cứ nghĩ là đã gặp được tình yêu đích thực, hơn nữa còn nghĩ anh ta chính là con rể mà mẹ tôi âm thầm gửi đến, thế nên tôi nhanh chóng chấp nhận anh ta.”
Vì gặp gỡ sau khi đi viếng mộ và được cứu, nên Cố Văn Kiều nghĩ Phiền Hoằng Vĩ là duyên phận trời định của mình. Đó thật sự là duyên phận hay là kế hoạch được dàn dựng sẵn?
Không đợi Triệu Hướng Vãn hỏi thêm, Cố Văn Kiều cười nhạt nói: “Sau khi kết hôn, tôi thấy tên côn đồ trêu chọc mình hôm đó xuất hiện ở nhà. Lúc đó tôi mới biết tất cả đều là do Phiền Hoằng Vĩ tự biên tự diễn. Các cô nói xem, có buồn cười không?”
Triệu Hướng Vãn: “Tạm thời không bàn đến việc anh ta có diễn kịch hay không, tôi muốn biết tại sao anh ta lại cố ý tiếp cận cô?”
Cố Văn Kiều lắc đầu: “Tôi tự nhận mình chỉ có nhan sắc trung bình, cũng không dịu dàng đáng yêu, ai biết tại sao anh ta lại để mắt đến tôi chứ? Tôi khinh! Tôi thà rằng anh ta không để mắt đến tôi thì hơn.”
Triệu Hướng Vãn nhìn Cố Văn Kiều. Đúng là Cố Văn Kiều có dáng người nhỏ bé, khuôn mặt tròn trịa, lông mày mảnh, mắt nhỏ, quanh mũi có vài nốt tàn nhang, ngoại hình không nổi bật. Cô ấy lại làm việc ở hiệu thuốc, ít tiếp xúc với người ngoài, không biết Phiền Hoằng Vĩ nhận ra cô ấy ở đâu và bị cô ấy thu hút đến mức phải lập kế hoạch tiếp cận cô ấy chứ?
Gác lại nghi vấn này, Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi: “Khi cô gặp Phiền Hoằng Vĩ, anh ta đang làm nghề gì?”
Cố Văn Kiều trả lời: “Lúc đó anh ta làm tài xế cho cục trưởng Dương Húc Cương ở Cục Xây dựng thành phố, không có biên chế chính thức. Nhưng vì biết nịnh nọt và có cả một đám anh em đi theo, nên rất được cục trưởng Dương quý mến. Khi đó cha tôi đã phản đối, chê anh ta không có việc làm ổn định, lại hút thuốc, uống rượu, đậm chất giang hồ, nhưng tôi vẫn luôn giận cha tôi vì quên mẹ quá nhanh, không thèm để ý đến ông ấy. Ông ấy càng phản đối, tôi càng cố chấp, tháng 5 năm 1985 quen Phiền Hoằng Vĩ, cuối năm đã lấy nhau.”
Triệu Hướng Vãn gật đầu. Đúng rồi, sau khi Chu Kim Phượng mất được ba năm, chồng bà ấy đã tái hôn và sinh con. Việc Cố Văn Kiều tức giận là điều dễ hiểu.
“Phiền Hoằng Vĩ từ một nhân viên tạm thời, từng bước thăng tiến lên cán bộ cấp phó khoa, đúng là rất có năng lực.”
Nghe Triệu Hướng Vãn nói vậy, Cố Văn Kiều lộ rõ vẻ khinh bỉ: “Anh ta? Có năng lực? Ha ha. Anh ta chỉ giỏi giả vờ thôi! Trước mặt người khác, anh ta tỏ ra là một công dân tốt, có khi gặp ai đó vứt tàn thuốc bừa bãi, thậm chí anh ta còn nhắc nhở họ, cúi xuống nhặt tàn thuốc bỏ vào thùng rác. Nhưng sau lưng thì sao? Các cô chưa thấy cảnh anh ta cầm ống thép, gậy sắt, cùng vài anh em đánh nhau đâu. Chỉ cần có lệnh của lãnh đạo, anh ta sẽ xông lên đầu tiên, bất kể vấn đề giải phóng mặt bằng khó khăn đến đâu, anh ta cũng có thể giải quyết được hết. Anh ta không được thăng chức thì ai được thăng chức chứ?”