Cố Triêu Đông cũng không mở cửa: “Khi ấy tôi không có nhà, không có gì để nói đâu.”
Mặt Hà Minh Ngọc nhăn nhó: “Đây là một vụ trọng án, mong ông hợp tác một chút.”
Cố Triêu Đông nhìn thẻ cảnh sát, không còn cách nào khác đành mở cửa, vừa mở cửa vừa lẩm bẩm: “Cũng đã qua được mười năm rồi, tìm tôi thì có ích gì chứ? Các cô muốn thì tìm Văn Kiều ấy.”
Trong nhà truyền tới giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ: “Lão Cố, ai tới thế?”
Còn có cả tiếng vui mừng của một bé trai: “Ba, mau tới ăn cơm thôi, hôm nay có trứng ngâm tương này!”
Triệu Hướng Vãn theo Hà Minh Ngọc vào nhà, ngay cạnh cửa có một chỗ để thay giày dép, nơi đó đang đặt mấy đôi dép, đi tiếp vào trong chính là phòng khách. Ở phía nam của phòng khách là sân thượng, ở ban công trồng mấy loại cây hoa cảnh. Giữa phòng khách và phòng ngủ có một đường hành lang nhỏ, phòng ngủ và cửa nhà vệ sinh đều hướng về phía hành lang.
Trong phòng khách, đồ chơi trẻ em, sách vở vứt lung tung, trên vách tường màu trắng treo các bảng bính âm và các biểu điều treo tường đầy màu sắc, trông có hơi lộn xộn nhưng lại tỏ ra không khí ấm áp của một gia đình.
Nhìn đồ đạc trong nhà, không biết tại sao Triệu Hướng Vãn lại cảm thấy xót xa cho Cố Văn Kiều, chẳng trách sao cô ấy lại không muốn về nhà, không muốn nói chuyện với Cố Triêu Đông. Căn phòng này là do chỗ làm của Chu Kim Phượng phân cho bà ấy, nhưng bây giờ người ở lại là Cố Triêu Đông cùng vợ và con trai mới của ông ấy, tất cả mọi người đều đã quên mất Chu Kim Phượng, bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ có Cố Văn Kiều là vẫn còn sống trong quá khứ.
Nhà bếp nằm ở phía bắc của phòng khách, trên bàn ăn đang bày ba món mặn một món canh, một người phụ nữ đeo tạp dề từ phòng bếp bước ra, cười cười chào hỏi với Triệu Hướng Vãn và Hà Minh Ngọc: “Chào hai cô, hai cô có muốn dùng bữa cùng nhà chúng tôi không?”
Sở dĩ Triệu Hướng Vãn và Hà Minh Ngọc ra ngoài điều tra vào buổi trưa là muốn tranh thủ thời gian mọi người nghỉ trưa để điều tra thu thập chứng cứ. Từ cục cảnh sát thành phố đến bệnh viện số 3 thành phố Tinh mất nửa tiếng đồng hồ, Hà Minh Ngọc tự lái xe đi, thế nên đến bây giờ cả hai người họ đều chưa ăn cơm. Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trong nhà, cảm thấy có hơi đói bụng.
Hai người chịu đựng cơn đói, đồng thời khoát tay: “Đừng khách sáo, chúng tôi chỉ hỏi mấy câu thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Triêu Đông mời hai người ngồi xuống, còn mình cũng ngồi thẳng lưng: “Hai cô hỏi đi.”
“Bây giờ ai đang ở trên lầu năm thế?”
“Lúc mới xảy ra chuyện cũng không ai chịu ở cả, bỏ không hai năm. Về sau dần dần cũng không còn ai nhắc tới vụ án nữa, thế là căn hộ trên đó được phân cho một bác sĩ khoa mắt vừa từ nước ngoài về, người này độc thân, ở một mình, nhưng cũng thường xuyên không ở nhà.”
“Ông vẫn luôn ở đây sao?”
“Ừ, trong đơn vị làm việc đang thiếu nơi ở, bao gồm cả gia đình đối diện căn hộ 502 kia cũng không dọn đi. Tuy nhiên bên phía đơn vị của tôi đang xây căn hộ đầu tư, sang năm tôi sẽ dọn ra khỏi đây.”
“Ông ở đây lâu như thế rồi, thế các hàng xóm có thường hay bàn tán về vụ án này không? Họ đã nói gì thế?”
“Thời gian cũng qua lâu vậy rồi, mọi người cũng ít thảo luận về vụ án này hơn. Thi thoảng có nói một chút, nhưng cũng chỉ dặn dò nhau đừng để tiết lộ chuyện tiền bạc ra ngoài, cũng đừng tuỳ tiện mở cửa cho người lạ, càng không cần phải lo những chuyện vớ vẩn của người khác.”
Nói đến câu cuối cùng, sắc mặt Cố Triêu Đông trở nên u ám đi trông thấy. Năm đó, Chu Kim Phượng chạy lên lầu kiểm tra, kết quả bị mất mạng, tuy nói ông ấy đã tái hôn và có con nhưng nói thế nào ông ấy và Chu Kim Phượng đã là vợ chồng hơn hai mươi năm, bây giờ nghĩ tới trong lòng vẫn thấy đau.
Triệu Hướng Vãn nghe đến đây, xen vào một câu: “Tháng nào Cố Văn Kiều cũng đến đồn cảnh sát để hỏi về tiến trình điều tra vụ án, ông không quan tâm hung thủ là ai sao?”
Cố Triêu Đông cảm thấy những lời này nghe rất chói tai, nhìn Triệu Hướng Vãn một cái, lúc này mới phát hiện cô gái trẻ tuổi trước mặt có hơi quá đáng: “Cô cũng là cảnh sát hình sự sao?”
Không thể không nói, Cố Văn Kiều đúng thật là con gái của Cố Triêu Đông, phản ứng khi nghe thấy câu hỏi của Triệu Hướng Vãn đều như nhau.
Sau khi nghe Triệu Hướng Vãn giới thiệu xong, sắc mặt Cố Triêu Đông trở nên hoà hoãn hơn rất nhiều. Vẫn còn là sinh viên đang đi học, cũng không biết gì cả, chẳng trách cách nói chuyện lại khó nghe như vậy. Thôi bỏ đi, không so đo với cô làm gì.
Cố Triêu Đông trả lời: “Tôi chỉ là người sống thực tế hơn thôi. Người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp, năm đó sở cảnh sát thành phố cũng vô cùng xem trọng vụ án này, đã có rất nhiều cảnh sát tham gia điều tra nhưng vẫn không phá được án, thế chẳng lẽ tôi chạy tới thúc giục họ thì có thể phá án được sao? Một con người, cả đời cũng chỉ tới đó, cần gì phải mãi sống trong quá khứ? Chẳng bằng buông bỏ quá khứ, sống thật tốt, lúc bấy giờ mới xem như không phụ lòng người đã khuất, hai cô nói xem, có phải không?”