[Tao nói muốn chạy, anh Phiền chẳng sợ, còn dám thương lượng điều kiện với thằng già Dương Húc Cương, thật là!]
[Đời này tao chỉ đi theo anh Phiền, anh ấy nhẫn tâm, ra tay tàn độc, gan lớn, đầu óc nhanh nhạy, theo anh ấy chắc chắn tao sẽ sống ra hồn.]
[Giải tỏa, giải tỏa, công việc này đúng là hợp khẩu vị của tao. Lấy danh nghĩa cục xây dựng thành phố mà đánh người, cắt điện, phá nhà, chẳng phải là làm côn đồ dưới lệnh vua sao? Sướng thật!]
[Hôm nay đám chó của đội trọng án tới cục xây dựng thành phố điều tra vụ ném xác xuống hồ. Mẹ kiếp! Chó đánh hơi giỏi thật, tao chơi một thằng đàn ông, không cẩn thận chơi chết, vẫn là anh Phiền nghĩ ra cách, buộc quả tạ bê tông vào rồi ném xuống hồ, ai mà ngờ xác lại nổi lên nhanh như vậy.]
Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn dừng lại, miếng trứng chiên đang bỏ vào miệng, cô quên cả nhai.
Hung thủ của vụ ném xác xuống hồ lại là Tào Đắc Nhân? Không ngờ Chu Phi Bằng và đội trọng án lại vô tình phá được vụ án mà đội trọng án số 3 đang điều tra!
Nghe gã nói gì không? Chơi một thằng đàn ông, không cẩn thận chơi chết! Đây có còn là con người không?
Nghĩ đến lúc trước Tào Đắc Nhân và Phiền Hoằng Vĩ nhìn Quý Chiêu với ánh mắt đầy dục vọng, Triệu Hướng Vãn cảm thấy rợn cả người.
Lũ vô liêm sỉ!
"Anh Phiền, chị dâu, ở đây!" Tào Đắc Nhân đột nhiên đứng dậy, vẫy tay về phía cửa.
Triệu Hướng Vãn nhìn ra ngoài qua thùng bia, thấy Phiền Hoằng Vĩ một tay dìu Cố Văn Kiều, vừa đi vừa cười. Cố Văn Kiều nhăn mày, môi mím chặt, trông vô cùng miễn cưỡng.
[Mẹ nó, không biết điều! Nếu không phải bây giờ còn có chút giá trị, tao đã g.i.ế.c c.h.ế.t mày từ lâu rồi, để mày và bà già nhà mày xuống âm phủ tiếp tục làm mẹ con với nhau. Giờ tao g.i.ế.c nhiều người rồi, đã có kinh nghiệm cả rồi. Đẩy từ ban công xuống, rồi giả mạo một lá thư tuyệt mệnh, ai mà biết là tao làm?]
[Hôm qua mới đánh, hôm nay lại diễn, thật ghê tởm! Ông trời ơi, cho sét đánh c.h.ế.t anh ta đi, cứ thế này thì tôi không thể sống nổi nữa.]
Một lần nữa tam quan của Triệu Hướng Vãn bị đảo lộn, ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo.
—— Không thể để tên súc sinh này chạy thoát!
Cố Văn Kiều bị Phiền Hoằng Vĩ nửa ép buộc đưa vào quán ăn, Phiền Hoằng Vĩ cười nói chào hỏi Hồ Ái Ngọc. Trong quán có hai bàn thực khách là bác sĩ, y tá của bệnh viện số ba, những người nhận ra Cố Văn Kiều đều lịch sự ngẩng đầu vẫy tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Bác sĩ Cố đến rồi."
"Hôm nay chồng chị lại đến đón chị tan làm à? Tình cảm quá nha."
"Đúng rồi, còn đặt món trước để chiếm bàn, chu đáo quá."
Chỉ có một giọng đàn ông không hòa hợp lắm, lạnh lùng chen vào: "Trời nóng thế này, nói nhiều thế không mệt à?"
Giọng nói của người đàn ông này vừa vang lên, tất cả những lời khen ngợi đều dừng lại, bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
"Hehe, bác sĩ Kiều chê chúng ta lắm lời rồi."
"Được rồi, được rồi, chúng ta không nói nữa."
"Mau ăn đi rồi về nhà bật quạt ngồi ăn dưa hấu, trời nóng thật."
Bác sĩ Kiều lạnh lùng liếc qua mọi người, đứng dậy đi đến quầy thanh toán.
Triệu Hướng Vãn nhìn rõ, đó là một người đàn ông rất gầy, không cao, mặc áo thun trắng, quần dài màu be, sạch sẽ gọn gàng, tay phải kéo một chiếc vali, chắc là vừa đi công tác về.
[Cánh tay của Cố Văn Kiều bị thương, tay chồng cô ấy lại nắm chặt như vậy, không thấy lông mày và mi mắt cô ấy run rẩy vì đau sao? Tình cảm, tình cảm cái quái gì chứ.]
Bác sĩ Kiều quan sát kỹ, tính tình thẳng thắn, thật thú vị.
Bác sĩ Kiều thanh toán xong, một mình rời khỏi quán, khi đi qua bàn của Phiền Hoằng Vĩ, không biết tại sao lại dừng chân, nhíu mày, kiên nhẫn nhìn Cố Văn Kiều thêm một cái nữa.
Cố Văn Kiều ngồi bên bàn, cánh tay vẫn bị Phiền Hoằng Vĩ siết chặt, đau đớn đến gần như tê liệt. Ánh mắt cô ấy có phần mơ màng, rõ ràng đã quen với việc cam chịu.
Phiền Hoằng Vĩ cố gắng tỏ ra tình cảm, chuẩn bị diễn cảnh vợ chồng yêu thương tại quán ăn đông khách nhất trước cổng bệnh viện số ba, nhưng lại bị bác sĩ Kiều với vẻ mặt lạnh lùng ngắt lời, khiến trong lòng anh ta không vui. Anh ta bất giác siết chặt tay, làm Cố Văn Kiều đau đến hét lên.
Nghe thấy tiếng hét đau đớn của cô, Phiền Hoằng Vĩ mới nhận ra mình đã quá tay, vội cười cười, vỗ nhẹ lên cánh tay cô ấy rồi ân cần múc cho cô ấy bát canh gà: "Nào nào, đói rồi phải không? Làm việc cả ngày chắc mệt rồi. Các anh chị làm việc ở bệnh viện vất vả lắm, đây, ăn chút canh gà bổ dưỡng đi."
Cố Văn Kiều chẳng có tâm trạng nào uống canh gà, vừa định mở miệng nói thì bác sĩ Kiều đứng bên cạnh lên tiếng: "Trời nóng thế này mà uống canh gà, anh muốn bác sĩ Cố bị say nắng à?"
Phiền Hoằng Vĩ không ngờ gặp phải một bác sĩ Kiều vô lễ như thế.