Cố Văn Kiều vừa nhìn đã thấy ngay Triệu Hướng Vãn bị thương, m.á.u loang ra khắp nơi, thấm ướt chiếc áo sơ mi ngắn tay màu be của cô, chứng sợ m.á.u từng có trước đây khiến tay chân cô ấy lập tức trở nên mềm nhũn. Nhưng khi nhìn thấy Triệu Hướng Vãn không màng vết thương của mình, ngược lại còn lo lắng chăm sóc cảm xúc của Quý Chiêu, Cố Văn Kiều cuống đến mức không thể ngồi yên được nữa.
Cố Văn Kiều đứng dậy, mở chiếc túi xách mang theo bên mình ra, lấy ra một hộp cứu thương đơn giản.
Cô ấy nhanh chóng bước đến bên Triệu Hướng Vãn, đẩy Quý Chiêu ra: “Đừng đứng đây làm vướng víu nữa, không thấy cô ấy bị thương à?”
Quý Chiêu đột nhiên bị người ta đẩy vai, lảo đảo lùi lại, đúng lúc được Phiền Hoằng Vĩ đỡ lấy eo.
[Ôi trời, cuối cùng vợ tôi cũng làm được một việc thông minh, đẩy cậu bé xinh đẹp này vào lòng tôi. Chỉ vì điều này, tối nay tôi sẽ không đánh cô ta nữa. Cái eo này mềm mại quá...]
Những lời nói tục tĩu phía sau khiến Triệu Hướng Vãn nghe mà muốn nôn, lập tức đưa tay ra, định kéo Quý Chiêu lại, nhưng không ngờ phản ứng của Quý Chiêu còn nhanh hơn cô.
Bàn tay đang chạm vào eo Quý Chiêu của Phiền Hoằng Vĩ, ngón trỏ không tự chủ được mà co lại, động tác vô cùng bỉ ổi.
Đôi mắt của Quý Chiêu lập tức mở to, toàn thân run lên, trong mắt lóe lên một tia sáng sắc bén, tựa như tia chớp xé toạc màn đêm đen.
[Đi c.h.ế.t đi!]
Giọng thiếu niên vốn thanh trong trong bỗng nhiên trở nên cao vút.
Tim Triệu Hướng Vãn thắt lại, chưa kịp phản ứng thì Quý Chiêu đã hành động!
Thế giới nhỏ của anh nổi lên từng cơn cuồng phong.
Động tác của Quý Chiêu nhanh như chớp.
Bước nghiêng, cúi người, giơ tay, vặn eo, đâm!
Chỉ trong một giây ngắn ngủi, một cái cổ chai bia bị vỡ đột nhiên đ.â.m thẳng vào mắt trái của Phiền Hoằng Vĩ!
"A...!" Một tiếng hét thảm vang lên trong nhà hàng.
Phiền Hoằng Vĩ hoàn toàn không ngờ rằng cậu chàng mềm mại, xinh đẹp và yếu đuối mà anh ta vừa thấy dễ thương lúc trước lại đột nhiên ra tay, mà còn ra tay tàn nhẫn đến như vậy. Theo phản xạ, anh ta đưa hai tay lên, tay trái che mặt, tay phải nắm lấy cái cổ chai dài khoảng một ngón tay. Nỗi đau lan tràn khắp cơ thể, m.á.u tươi che lấp mắt anh ta, bóng tối kinh hoàng ập đến. Anh ta gào lên một tiếng, tung nắm đ.ấ.m tấn công.
Quý Chiêu lại một lần nữa né sang bên, nâng chân phải lên rồi đá mạnh vào bụng dưới của Phiền Hoằng Vĩ, trúng ngay điểm yếu của anh ta.
“Rắc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một tiếng vang giòn, những người xung quanh nghe thấy mà lông mày giật thót. Mẹ ơi, chẳng lẽ cái... trứng đã bị đá nổ rồi à?
Bị đánh trúng chỗ yếu nhất của đàn ông, Phiền Hoằng Vĩ hoàn toàn quên mất việc xử lý Quý Chiêu, anh ta ôm lấy hạ bộ gào thét không ngớt.
"A...A....Cứu tôi! Cứu tôi với!"
Mọi người đều kinh ngạc không thôi, há hốc mồm nhìn mọi thứ trước mắt.
Cái trận đánh nhau chưa xảy ra lúc nãy, sao bây giờ lại đột ngột bùng nổ như thế này rồi?
Phiền Hoằng Vĩ đã làm gì thế?
Anh ta chỉ mới chạm vào cậu trai đó một chút thôi mà.
Phiền Hoằng Vĩ hung hãn là thế, dữ dội là thế, nhưng anh ta chỉ định đánh bác sĩ Kiều, chưa hề động đến cậu trai đó cơ mà?
Cậu trai xinh đẹp này là ai thế? Ra tay nhanh, chuẩn, và tàn độc quá!
Tào Đắc Nhân đứng bên cạnh, mắt trừng trừng nhìn đại ca của mình bị đ.â.m rồi bị đá, gầm lên một tiếng, nhặt lấy chai bia còn nguyên trên bàn lao về phía Quý Chiêu: "Ông đây sẽ g.i.ế.c mày!"
Thế giới nội tâm của Quý Chiêu đã trở thành cơn bão tuyết cuồng loạn.
Nhưng động tác của anh hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Mọi thứ trước mắt anh dần trở nên chậm lại, những lời thầy giáo từng dạy ùa về trong tâm trí.
...Sức mạnh của em không lớn, không sao, cứ nhắm vào chỗ yếu của đối phương.
...Hắn ta áp sát cơ thể em, thì em cứ nắm lấy bất kỳ thứ gì, đ.â.m vào mắt hắn ta!
...Nếu hắn ta cách em một cánh tay, thì em cứ đá vào hạ bộ, nổ tung trứng của hắn ta!
...Nếu hắn ta ôm chặt em, thì em hãy cắn vào cổ họng hắn ta!
Cúi người xuống, anh lại nhặt lấy một cổ chai bia vỡ lên. Cổ chai dài và nhỏ, phần thân thì to, sau khi bị đập vỡ, cổ chai vẫn nguyên vẹn nhưng phần gần thân chai thì đầy những mảnh vỡ sắc nhọn. Một cú xoay tay, đầu nhọn của cổ chai ngay lập tức đ.â.m vào mắt phải của Tào Đắc Nhân.
"A...A...:"Tào Đắc Nhân vung tay loạn xạ trong không trung.
Ngày thường, gã luôn là người đánh người khác, nhưng hôm nay lại bị một thiếu niên nhìn có vẻ yếu đuối đáng thương đ.â.m mù mắt. Mắt phải đau như bị lửa đốt, đầu óc như sắp nổ tung. Lần đầu tiên trong đời Tào Đắc Nhân cảm thấy mình gần với cái c.h.ế.t đến vậy. Cảm giác sợ hãi tột độ khiến gã như chìm trong nước, không thể thở nổi. Gã chỉ có thể mở to hai tay, cố hết sức kêu gào, giọng đã hoàn toàn biến dạng: "Cứu mạng, cứu mạng..."