Cố Văn Kiều hận không thể để anh ta c.h.ế.t ngay lập tức, cố ý kéo dài thời gian: "Nhưng chúng ta phải tôn trọng ý muốn của bệnh nhân."
Phiền Hoằng Vĩ nghiến răng ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy máu, mắt còn găm cái cổ chai bia, trông như một con quái vật: "Gọi 120, cầu xin cô."
Lần đầu tiên nghe Phiền Hoằng Vĩ cầu xin mình, Cố Văn Kiều bỗng nhận ra sự nhún nhường trước kia của mình thật nực cười. Với loại người như thế này, hình như chỉ có khi gặp kẻ tàn nhẫn hơn, độc ác hơn thì anh ta mới không dám bắt nạt lại thì phải?
Triệu Hướng Vãn bị cắt tay áo bên trái, trở thành áo không tay, quấn một vòng băng trắng. Dù vết m.á.u trên cánh tay chưa được lau sạch, nhìn có chút đáng sợ, nhưng khi cô giơ tay lên thử, ngoài đau nhức thì không có gì bất thường. Nhìn miếng băng gạc không thấm máu, cô biết m.á.u đã được cầm lại, bèn yên tâm, mượn điện thoại gọi các thành viên tổ trọng án và tiện tay gọi luôn 120.
Khi mọi việc được xử lý xong xuôi, Triệu Hướng Vãn mới có thời gian quan tâm đến Quý Chiêu.
Quý Chiêu ngẩn ngơ đứng đó, để Quý Cẩm Mậu ôm lấy mình, ánh mắt dần trở nên vô hồn.
Trong thế giới nội tâm của anh, tuyết trắng bao phủ khắp nơi, mọi màu sắc biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một cành cây khô, một tổ chim, lạnh lẽo, cô độc và trống vắng.
Chim sẻ nhỏ không xuất hiện, Triệu Hướng Vãn biết lúc này không thể giao tiếp với Quý Chiêu, nên cô chuyển ánh mắt sang Quý Cẩm Mậu.
Quý Cẩm Mậu luôn ôm chặt Quý Chiêu. Sau khi xác nhận con trai không bị nguy hiểm đến tính mạng, tâm trạng ông ấy mới yên ổn một chút, rồi ông ấy nhận ra Triệu Hướng Vãn bị thương, vội hỏi: "Cháu bị thương à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Hướng Vãn lắc đầu: "Tôi không sao."
Quý Cẩm Mậu mở miệng, định trách Triệu Hướng Vãn không nên dẫn Quý Chiêu ra ngoài một mình, nhưng khi chạm vào đôi mắt trong sáng của cô, ông ấy lại chẳng dám nói gì.
[Nếu không phải vì gặp Chu Phi Bằng ở khách sạn, mình đâu biết Quý Chiêu và Hướng Vãn đã đi đến nhà hàng nhỏ này. Bình thường mình bảo vệ con trai như bảo vệ chính con ngươi của bản thân, sợ thằng bé gặp bất trắc, ra ngoài lúc nào cũng có trợ lý và vệ sĩ đi cùng. Còn con bé thì sao! Một mình dẫn thằng bé ra ngoài. Cái bánh khoai tây sợi ngon lành gì chứ? Cứ nói cho mình biết, mình sẽ lôi đầu bếp về nấu mỗi ngày cho con bé ăn. Trời nóng như vậy mà lại ra ngoài, con trai mình chưa bao giờ phải chịu khổ thế này!]
Nghe được suy nghĩ của Quý Cẩm Mậu, Triệu Hướng Vãn mím môi, chân thành xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không nên đưa Quý Chiêu ra ngoài một mình, sau này..."
Cô đang định hứa với Quý Cẩm Mậu rằng sau này sẽ không đưa Quý Chiêu ra ngoài một mình nữa, nhưng lại bị ông ấy ngắt lời: "Không sao, không sao, là tôi chưa kể hết mọi chuyện về Quý Chiêu cho cháu nghe, lỗi là của tôi, của tôi. Tôi đã giao con trai mình cho cháu, nghĩa là tôi đã giao cả mạng sống của mình cho cháu, tôi không hề nói đùa đâu."
Chưa kể hết mọi chuyện? Triệu Hướng Vãn nhướn mày. Quý Chiêu ngoài chứng tự kỷ ra thì vẫn còn có vấn đề gì khác sao? Vừa nãy sức mạnh mà anh bộc phát thật đáng kinh ngạc, ra đòn nhanh nhẹn, không chút lưu tình, như một sát thủ đã được huấn luyện bài bản. Quý Cẩm Mậu đã dạy Quý Chiêu kiểu gì thế? Họa sĩ mà lại giống sát thủ đến thế này, hai con đường này hoàn toàn không thể song hành cùng nhau mà.
Quý Cẩm Mậu nhìn Triệu Hướng Vãn với vẻ lấy lòng, trong đầu lóe lên vô số suy nghĩ.
[Nghe Chu Phi Bằng nói, Hướng Vãn và con trai mình đang yêu nhau ư? Con trai mình thế này mà con bé cũng không chê, còn đồng ý hẹn hò với thằng bé, đúng là phúc phần của thằng bé mà, mà cũng là may mắn của mình. Mẹ mình nói đúng, người tốt chắc chắn sẽ gặp được điều tốt lành. Bao năm nay mình xây đường, xây trường tiểu học cho quê nhà, không biết đã giúp bao nhiêu người, cuối cùng cũng được đền đáp rồi!
Không thể trách Hướng Vãn, tuyệt đối không thể trách con bé vào lúc này được. Nếu chọc giận con bé, con bé không muốn ở bên Quý Chiêu nữa thì sao? Con gái mà, đều thích được bạn trai yêu thương, chiều chuộng, bảo vệ mình. Còn con trai mình thế này, làm sao hiểu được mấy chuyện đó? Khó khăn lắm mới gặp được người không chê bai Quý Chiêu như Triệu Hướng Vãn, hơn nữa con bé còn có năng lực, có dũng khí, lại vô cùng thông minh nữa. Mình không dỗ dành đã đành, làm sao dám trách móc, chỉ trích hay phàn nàn con bé được?]
Nghĩ đến đây, Quý Cẩm Mậu nói: “Sau này tôi sẽ kể chuyện này cho cháu nghe sau. Cháu mau đến bệnh viện xử lý vết thương trước đi, tôi sẽ ở đây chờ cảnh sát đến.”
Ông ấy nhìn Phiền Hoằng Vĩ và Tào Đắc Nhân đang quỳ trên mặt đất với vẻ khinh bỉ, rồi nhổ một bãi nước bọt nặng nề trước mặt họ: “Có thể khiến con trai tôi ra tay, đều là cặn bã! Cặn bã!”