Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 487: Chi Tiết Vụ Án Nguyễn Vũ Mất Tích





Hứa Tung Lĩnh đứng bên cạnh chiếc bảng đen nhỏ, nhấn mạnh vào cái tên Nguyễn Vũ: “Phiền Hoằng Vũ sợ bản thân bị lộ, đó sẽ chính là bước đột phá của chúng ta!”

Chu Phi Bằng chính là người đầu tiên nhảy lên: “Đúng rồi! Tên chó c.h.ế.t họ Phiền này cho là g.i.ế.c người có thể tiêu huỷ chứng cứ sao? Đừng hòng!”

Câu “tên chó c.h.ế.t họ Phiền” này vừa bật ra từ miệng anh ta đã nhanh chóng nhận được sự công nhận của tất cả mọi người.

“Tên chó c.h.ế.t này có tật giật mình, chắc chắn khi g.i.ế.c Nguyễn Vũ sẽ để lại dấu vết, chúng ta bắt tay điều tra từ chỗ này đi.”

“Người đã c.h.ế.t rồi còn sợ cái gì? Dấu vân tay vẫn còn đó, chỉ cần người nhà Nguyễn Vũ vẫn còn giữ lại đồ dùng hằng ngày của anh ta, vậy thì chúng ta có thể lấy dấu vân tay rồi.”

“Tên chó c.h.ế.t họ Phiền cho rằng bản thân thông minh, còn lợi dụng Cố Văn Kiều để thám thính tình hình, tôi khinh!”

“Năng lực phản trinh thám của anh ta có mạnh đến đâu thì cũng sao nào? Tên chó c.h.ế.t họ Phiền này cũng không hiểu gì về kỹ thuật hình sự.”

Hứa Tung Lĩnh nhanh chóng quyết định, bắt đầu chỉ huy mọi người hành động.

“Chu Phi Bằng, Hà Minh Ngọc, hai người tiếp tục theo dõi mọi nhất cử nhất động ở bệnh viện, cho dù thế nào đi nữa cũng không được để hai tên đó chạy thoát. Tuy nói bên phía bệnh viện có thể cho hai người họ uống thuốc mê, thế nhưng chung quy cũng chưa ai biết hai người họ là phạm nhân, thế nên cũng không thể biết được nên hành động lúc nào. Nếu như bọn họ thật sự muốn chạy, nhân viên y tế cũng sẽ không thể ngăn cản được. Thế nên hai người phải theo dõi thật sát sao cho tôi, nửa bước không rời!”

Chu Phi Bằng và Hà Minh Ngọc lập tức nhận nhiệm vụ: “Rõ!”

“Chúc Khang, Hoàng Nguyên Đức, hai người các cậu sẽ đến đồn công an đường Ngũ Phúc hỏi thăm chi tiết vụ án Nguyễn Vũ mất tích.”

Chúc Khang và Hoàng Nguyên Đức cũng lập tức nhận nhiệm vụ: “Rõ!”

“Ngải Huy, Lưu Lương Câu, hai người sẽ đến nhà của Nguyễn Vũ để tìm hiểu tình hình, tiến hình thu thập dấu vân tay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngải Huy và Lưu Lương Câu đáp lời: “Rõ!”

“Hướng Vãn, em và Quý Chiêu sẽ phụ trách việc tâm sự với Cố Văn Kiều, chú ý tâm trạng của cô ấy, tôi sợ lòng cô ấy sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, dẫn đến việc cô ấy làm chuyện tiêu cực.”

Chồng là hung thủ g.i.ế.c mẹ mình, đây chính là một sự đau đớn mà một người phụ nữ không cách nào chịu nổi. Vừa rồi khi ở quán cơm, trạng thái tinh thần của Cố Văn Kiều đã không ổn, Hứa Tung Lĩnh đã đánh ngất cô ấy, thế nhưng sự đau đớn đó vẫn chưa biến mất, vẫn cần người ở bên cạnh an ủi tâm hồn cô ấy.

Triệu Hướng Vãn gật đầu một cái: “Vâng.”

Cao Quảng Cường thấy tất cả mọi người đều nhận được nhiệm vụ, chỉ có một mình ông ấy là chưa được phân công, có hơi gấp gáp: “Đội trưởng Hứa, còn tôi thì sao?”

Cuối cùng vụ án g.i.ế.c Thái Sướng cũng có người đứng ra điều tra, giờ phút này Cao Quảng Cường là người gấp gáp hơn ai khác, cho dù biết Thái Sướng đã làm sai, thế nhưng tội của ông ta không đáng chết. Vậy nên người g.i.ế.c ông ta mới đáng chết!

Hứa Tung Lĩnh nhìn ông ấy một cái: “Lão Cao, anh có quen biết với người ở phòng pháp chế, vậy nên nhiệm vụ của anh chính là đến đó làm thủ tục xin tái điều tra vụ trọng án này đi.”

Cao Quảng Cường có chút không vui, thủ tục cái gì chứ, đều chỉ hoàn thành trong vài phút, nào có cảm giác thành tựu khi tham gia vào việc điều tra vụ án đâu chứ?

Triệu Hướng Vãn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hai mắt trở nên sáng lấp lánh: “Sĩ quan Cao, có phải chú quen thân với người của tổ trọng án số ba lắm đúng không ạ?”

Cao Quảng Cường vỗ n.g.ự.c một cái: “Đúng thế, chú đến từ tổ trọng án số ba mà.”

Triệu Hướng Vãn nói: “Cháu có một suy đoán táo bạo cho vụ án vứt xác xuống sông, không biết…”

Cao Quảng Cường không biết cô có suy đoán gì, nhưng vụ án này đi được tới bước này cũng hoàn toàn dựa vào các suy luận táo bạo của Triệu Hướng Vãn, vì thế ông ấy cũng không đợi cô nói hết câu, vội vàng thúc giục: “Cháu cứ nói ra suy đoán của mình đi.” Đầu óc của người trẻ linh hoạt, nhanh nhạy, nên được khích lệ.

Đôi mắt phượng của Triệu Hướng Vãn híp lại, thoáng hiện lên vẻ sắc bén: “Mọi người còn nhớ hồi ở trong tiệm lẩu, lúc mấy người Phiền Hoằng Vĩ và Tào Đắc Nhân lấy Quý Chiêu ra làm trò đùa, khi đó Tào Đắc Nhân còn định đến sờ mặt Quý Chiêu không?”

Tất cả mọi người muốn cười nhưng đều không dám cười, đều mím chặt môi, gật đầu một cái.

“Về sau, lúc cháu đến quán cơm nhỏ đối diện bệnh viện số 3, vô tình đá đổ thùng bia xuống để lộ thân phận, Phiền Hoằng Vĩ nhìn thấy chúng cháu, trên gương mặt anh ta nhanh chóng lộ vẻ hứng thú với Quý Chiêu, hơn nữa còn cầm rượu tới muốn ghép bàn với bọn cháu, lại dùng giọng điệu đùa giỡn lúc trước hỏi tên của Quý Chiêu.”