Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 490: Bọn Họ Chính Là Hung Thủ Đã Sát Hại Mẹ Tôi!





Giọng nói của Triệu Hướng Vãn trầm thấp lại dịu dàng: “Cố Văn Kiều, trước tiên đừng hốt hoảng.”

Nghe thấy Triệu Hướng Vãn gọi tên mình, Cố Văn Kiều ngừng tự hỏi, cuối cùng đầu óc cũng hoạt động như bình thường: “Cô, cô là Triệu Hướng Vãn sao?”

Triệu Hướng Vãn gật đầu nói: “Vâng, đúng là tôi.”

Cố Văn Kiều nhìn trái, ngó phải một chút: “Tại sao tôi lại ở bệnh viện thế?”

Triệu Hướng Vãn trả lời: “Chị ngất xỉu bất tỉnh.”

Cố Văn Kiều cảm thấy đầu óc mình mờ mịt, cố gắng nhớ lại những chuyện lúc trước, thế nhưng cũng chẳng nhớ nổi chuyện gì: “Tại sao tôi lại ngất xỉu?”

Triệu Hướng Vãn không nói gì, môi khẽ mấp máy, yên tĩnh nhìn cô ấy.

Thuốc an thần dần mất đi tác dụng, trong đầu của Cố Văn Kiều cũng bắt đầu hiện lên rất nhiều, rất nhiều hình ảnh.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn Quý Chiêu đứng bên cạnh: “A, tôi nhận ra cậu, cậu chính là người đã đ.â.m mù mắt Phiền Hoằng Vĩ, không những thế còn đá vào chỗ hiểm của anh ta!”

Cố Văn Kiều chụp lấy tay Triệu Hướng Vãn, hưng phấn nói: “Anh ta đánh tôi, hai người thay tôi xử lý anh ta. Cô không biết đâu, lúc nhìn thấy mảnh vỡ của chai rượu đ.â.m vào mắt anh ta, khuôn mặt tên đó đầy máu, ngã quỵ xuống đất la oai oái, trong lòng tôi vui sướng tới mức nào đâu. Lúc ở nhà, anh ta chỉ cần uống rượu là sẽ đánh đập tôi, mỗi khi anh ta đánh tôi thường sẽ ra tay rất mạnh, rất độc ác, vô cùng đau đớn! Tôi muốn phản kháng, thế nhưng tôi đánh không lại anh ta, tôi muốn ly hôn thế nhưng anh ta lại mang tính mạng con trai ra uy h.i.ế.p tôi.”

Cố Văn Kiều bây giờ giống hệt như một thiếu nữ tủi thân đi tìm kiếm sự giúp đỡ của mình, trông đơn thuần, hoạt bát, đáng yêu, đây mới là tính cách thật sự của cô ấy.

Triệu Hướng Vãn để mặt cô ấy nắm tay mình, trong mắt lộ vẻ thương hại.

Đến bây giờ, Cố Văn Kiều vẫn chưa nhớ ra nguyên nhân mình hôn mê.

Cố Văn Kiều nói mãi một hồi, cảm thấy cổ họng khó chịu của mình cũng thoải mái hơn một chút, tim cũng không còn thấy đau đớn như ban nãy nữa, đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.

Chính bản thân Cố Văn Kiều cũng không chú ý, trong giọng nói của cô ấy lúc này cũng xen lẫn vẻ nũng nịu: “Miệng tôi khô quá, muốn uống nước.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Hướng Vãn gật đầu một câu, thu tay lại, đứng dậy rót cho cô ấy một ly nước, sau đó đưa tới bên cạnh Cố Văn Kiều.

Nghe thấy tiếng động phát ra trong phòng bệnh, y tá trực ca đêm vội vàng đi tới, xoay giường lên một góc bốn mươi lăm độ, để Cố Văn Kiều nửa nằm nửa ngồi, tiện cho cô ấy uống nước.

Y tá đứng bệnh cạnh đầu giường, lên tiếng: “Bác sĩ Cố, sao cô lại đột nhiên ngất xỉu, bất tỉnh thế? Vị cảnh sát đưa cô tới đây cũng không nói rõ, chỉ dặn bác sĩ nhớ cho cô uống thuốc an thần. À, đúng rồi, chồng cô vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật đấy, nghe bác sĩ Kiều nói, vô cùng nghiêm trọng.”

Y tá là một cô gái trẻ, thích nói chuyện, vừa làm việc vừa thao thao bất tuyệt, Triệu Hướng Vãn hoàn toàn không cách nào ngăn cản được.

Cố Văn Kiều uống một hơi cạn sạch ly nước, sau đó đặt ly trở lại trên tủ đầu giường, nhìn Triệu Hướng Vãn, nhưng lại không biết ánh mắt đang tập trung vào đâu.

[Tôi nhớ ra rồi! Tôi nhớ ra rồi!]

[Tổ trọng án điều tra vụ thảm sát ở bệnh viện số 3, trưa hôm nay đã bắt đầu đến tìm tôi hỏi thăm chuyện của Phiền Hoằng Vĩ.]

[Buổi tối cảnh sát lại tới, Triệu Hướng Vãn đã nói Phiền Hoằng Vĩ và Tào Đắc Nhân là nghi phạm của vụ án.]

[Tổ trọng án chỉ điều tra những vụ án lớn, những vụ án quan trọng, bọn họ điều tra vụ thảm án năm đó, Phiền Hoằng Vĩ là hung thủ g.i.ế.c người, bọn họ, bọn họ chính là hung thủ đã sát hại mẹ tôi!]

“Tên súc sinh…”

Cố Văn Kiều sử dụng hết sức lực trên cả cơ thể, cuối cùng cũng mắng ra được câu này.

Cả người cô ấy run rẩy, thế nhưng bởi vì vừa hôn mê bất tỉnh, vậy nên cô ấy cũng không còn sức, ngay cả sức tức giận cũng không có.

Triệu Hướng Vãn bảo y tá ra ngoài, còn cô kéo ghế tới ngồi xuống bên cạnh Cố Văn Kiều, ánh mắt trầm tĩnh.

“Cố Văn Kiều, chị có chứng cứ gì chứng minh Phiền Hoằng Vĩ là hung thủ g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ chị không?”

Cố Văn Kiều ngẩn ngơ, nhìn Triệu Hướng Vãn, lắc đầu một cái, lẩm nhẩm: “Tôi biết, tôi biết chứ.”

Triệu Hướng Vãn cũng không nói một lời, chỉ yên tĩnh nhìn cô cô ấy, chờ cô ấy làm theo ý mình.

Thái độ của Triệu Hướng Vãn khiến Cố Văn Kiều dần dần tỉnh táo lại: “Tôi hiểu anh ta, tôi biết anh ta chẳng phải người tốt đẹp gì. Tại sao anh ta lại trăm phương ngàn kế muốn kết hôn với tôi? Trước đây tôi vẫn luôn không hiểu, rõ ràng anh ta không thích tôi, tại sao lại muốn kết hôn với tôi? Vậy nên anh ta là hung thủ thì sao? Anh ta kết hôn với tôi là để có thể danh chính ngôn thuận cùng tôi đến đồn cảnh sát hỏi tiến trình vụ án, thám thính tình hình. Trước đây anh ta có một tên đàn em tên là Nguyễn Vũ, về sau cũng không còn thấy anh ta nữa. Thời điểm anh ta biến mất chính là khi tôi nói cho Phiền Hoằng Vĩ biết cảnh sát đã phát hiện một dấu vân tay trên khung cửa sổ. Trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như thế chứ? Trừ phi… Anh ta chính là hung thủ!”