Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 509: Cố Gắng Chịu Đau Đớn Một Chút, Nhưng Có Thể Đổi Lấy Cả Đời Bình An, Cũng Đáng Mà





Phiền Hưng Phú hung hăng đưa tay ra, thái độ cương quyết cướp lại Phiền Thiên Bảo.

Động tác của ông ta có chút cứng rắn, thế nên đã khiến Thiên Bảo bị đau, cậu bé bắt đầu bật khóc: “Mẹ, mẹ!”

Trong tiếng khóc của trẻ con, Cố Văn Kiều ngước mắt nhìn về phía Phiền Hưng Phú: “Sau này đừng cưng chiều Thiên Bảo quá, các người đã hại con trai rồi, đừng hại thêm cháu trai nữa.”

Phiền Hưng Phú nóng nảy, hét lên: “Sao tôi lại hại Hoằng Vĩ? Tôi nuôi nấng nó như một bảo bối, cho nó lấy vợ sinh con, nhìn thằng bé thăng quan tiến chức, sao lại gọi là làm hại nó chứ? Chính cô! Là do người phụ nữ độc ác như cô đấy, là cô đưa nó đến đồn cảnh sát, cô chính là sao chổi khắc chồng đấy! Khi còn bé, Hoằng Vĩ nhà tôi rất nghe lời, đều là Tào Đắc Nhân dạy hư nó, các người là những con yêu tinh hại người, các người sẽ c.h.ế.t không được tử tế!”

Thiên Bảo bị dọa tới mức bật khóc nức nở.

Phiền Hưng Phú lật đật vỗ vỗ sau lưng Thiên Bảo, vừa dỗ dành vừa an ủi: “Thiên Bảo đừng sợ, Thiên Bảo đừng sợ, mẹ cháu không phải người tốt, sau này chúng ta không cần để ý đến cô ta nữa. Cô ta đã hại c.h.ế.t ba cháu đấy, cô ta chính là một con yêu tinh hại người.”

Trong đôi mắt non nớt của Thiên Bảo toàn là nước mắt, ngơ ngác nhìn Cố Văn Kiều, vẫn đưa tay về phía cô ấy: “Mẹ, mẹ…”

Cố Văn Kiều cười lạnh một tiếng, hai tay siết chặt, trong mắt toàn là lửa giận.

“Các người đúng là đổ hết tội lỗi lên đầu người khác nhỉ! Chỉ vì mình làm chuyện xấu xa vô liêm sỉ thế mà còn không biết xấu hổ mà đổ lỗi cho người khác sao? Tôi nói cho ông biết. Cố Văn Kiều này không sợ các người đâu nhé. Ai cũng nói chiều con là hại c.h.ế.t con đấy. Khi Phiền Hoằng Vĩ còn bé, các người đã dung túng, nuông chiều anh ta, anh ta đánh người các người chẳng thèm quan tâm, trái lại còn khen anh ta khoẻ mạnh, kỹ thuật tốt. Sợ anh ta thua thiệt, còn bỏ tiền cho anh ta đi học võ, các người là đang nối giáo cho giặc đấy!”

“Tào Đắc Nhân từ nhỏ đã không cha không mẹ, đi theo Phiền Hoằng Vĩ như cái đuôi phía sau, nếu nói Phiền Hoằng Vĩ dạy hư anh ta thì tôi tin. Còn nếu như ông nói, anh ta dạy hư Phiền Hoằng Vĩ thì tôi thật sự muốn phỉ vô mặt các người đấy! Sao đến bây giờ rồi mà các người vẫn còn mặt mũi nói người khác dạy hư Phiền Hoằng Vĩ thế?”

“Ông còn dám mắng tôi là yêu tinh hại người? Bây giờ tôi và Phiền Hoằng Vĩ đã ly hôn, theo lý thuyết mà nói chắc chắn quyền giám hộ Thiên Bảo sẽ thuộc về tôi. Bây giờ tâm trạng tôi đang tốt, đồng ý cho các người nuôi dưỡng Thiên Bảo. Nếu như các người chọc giận tôi, tôi sẽ lập tức tới toà án truy tốt để giành lại quyền nuôi dưỡng Thiên Bảo, thay luôn cả họ, tôi sẽ khiến cả nhà họ Phiền các người mất đi người lo hương khói sau này! Để tôi xem nhà họ Phiền các người sẽ kéo dài được bao lâu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Văn Kiều nổi giận, sau khi cô ấy tuôn ra một tràng, thái độ kiêu căng của Phiền Hưng Phúc cũng biến mất, lầm nhẩm trong miệng: “Thiên Bảo là cháu tôi, là cháu của tôi, thằng bé cùng một họ với tôi, không thể để cô cướp nó đi được. Sau này tôi sẽ không tới nữa, sẽ không đến tìm cô nữa. Thiên Bảo sẽ đi theo tôi, tôi sẽ dạy dỗ nó, chắc chắn sẽ không nuông chiều, cô cứ yên tâm đi…”

Nói xong, Phiền Hưng Phú ôm lấy Thiên Bảo, nhanh chân rời khỏi bệnh viện, tốc độ hai chân nhanh lẹ, khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.

Cố Văn Kiều ôm ngực, cảm nhận được trái tim mình đau đớn.

Cố gắng chịu đau đớn một chút, nhưng có thể đổi lấy cả đời bình an, cũng đáng mà.

Cuối tháng bảy.

Buổi xế chiều trời nóng bức, tiếng ve sầu kêu rả rích.

Phiền Hoằng Vĩ và Tào Đắc Nhân xuất viện, Triệu Hướng Vãn và các thành viên của tổ trọng án số 1 cùng đến bệnh viện, chuẩn bị tiến hành áp giải hai tên tội phạm về trại tạm giam.

Mấy người Chu Phi Bằng làm thủ tục bàn giao, Triệu Hướng Vãn và Hà Minh Ngọc lại ghé ngang qua hiệu thuốc trong bệnh viện để tìm Cố Văn Kiều.

Cố Văn Kiều vừa nhìn thấy hai cô, ánh mắt cũng sáng lên, dặn dò đồng nghiệp ở bên cạnh mấy câu, sau đó cũng nhanh chân tiến lên đón: “Triệu Hướng Vãn, Hà Minh Ngọc, sao hai cô lại đến đây?”

Triệu Hướng Vãn cười một tiếng: “Hôm nay chúng tôi đến đây để áp giải hai người kia đi.”

Cố Văn Kiều vừa nghe thấy, đưa tay ôm n.g.ự.c một cái, thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng có thể tiễn hai tên ôn thần này đi rồi, nếu hai người này còn ở lại đây thêm một ngày nào nữa, tôi lại phải nghe thêm đủ loại bàn tán từ những người xung quanh.”

Hà Minh Ngọc nhướng mày, cảm thấy khó hiểu: “Cô là người thân của người bị hại, còn bọn họ là hung thủ g.i.ế.c người, sao lại còn có người bàn tán nữa thế? Bọn họ bàn tán cái gì?”

Cố Văn Kiều cười khổ nói: “Cũng chẳng phải là mấy đồng nghiệp không hiểu rõ chân tướng sự việc sao, bọn họ còn có thể nói gì nữa đây chứ? Bọn họ bảo tôi độc ác, ngay cả con trai ruột mà cũng bỏ rơi không nhận, còn rút móng, bẻ gãy ngón tay của chồng.”