Có ba người vừa được đẩy xuống từ xe cứu thương, trên người đầm đìa m.á.u tươi.
Một trong số đó là một người đàn ông trung niên dáng vẻ to cao, uy nghiêm, trên n.g.ự.c đang căm một con d.a.o nhọn, trong miệng toàn là máu. Người còn lại là một phụ nữ trung niên với cách ăn mặc xinh đẹp, hợp thời, lúc này khắp người cũng toàn là máu, không biết được vị trí vết thương nằm ở đâu, hơi thở đang yếu dần. Người được đẩy xuống cuối cùng là một cậu bé khoảng mười hai, mười ba tuổi, bị d.a.o cứa qua cổ, sắc mặt tái nhợt, trên người và cả trên mặt đều là m.á.u tươi, vừa nhìn đã biết không qua khỏi.
Lúc đầu còn tưởng rằng chỉ có ba người này, không ngờ còn có một cô gái xinh đẹp, khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc chiếc váy dài màu đỏ bước xuống khỏi xe cứu thương cùng với nhân viên y tế, trên tay trái và cả tay phải của cô gái đều chằng chịt vết dao, m.á.u tươi không ngừng chảy xuống từ chỗ cánh tay, trên mặt cô gái dính đầy vết m.á.u b.ắ.n lên, xen lẫn trong đó là nước mắt, hai tay siết chặt, vội vàng chạy theo ba người nằm trên cáng, chẳng quen tâm tới vết thương trên tay, vừa chạy vừa kêu khóc: “Ba, mẹ, Chương Chương…”
Xe cảnh sát cũng nhanh chóng có mặt.
Hà Minh Ngọc kéo một cảnh sát trông có vẻ quen mắt lại hỏi thăm tình hình: “Chuyện là thế nào?”
Đây chính là cảnh sát Hoành Nghị của đồn cảnh sát đường Ngũ Phúc, vừa nhìn thấy là người của tổ trọng án số 1, vừa lắc đầu vừa trả lời: “Ôi, xông vào nhà cướp của, g.i.ế.c người. Cả nhà bốn người đều bị chém, bị thương nặng. Mấy thứ đắt tiền trong nhà đều bị cướp sạch không còn gì cả, cũng may cô con gái bị thương tương đối nhẹ, thế nên cô ấy chính là người đã báo cảnh sát.”
Hoành Nghị liếc mắt nhìn Triệu Hướng Vãn: “Hôm nay mọi người cũng tới bệnh viện sao? Có vụ án lớn nào à?”
Triệu Hướng Vãn trả lời anh ấy: “Hôm nay hai tên họ Phiền và họ Tào sẽ xuất viện.”
Hoành Nghị vừa nghe đã nhanh chóng hiểu ra: “À, cuối cùng mọi người cũng khoẻ được một chút rồi.” Người ở bệnh viện, vậy nên phải theo dõi 24/24, vậy nên ai nấy đều mệt mỏi.
Bác sĩ ở trước mặt lớn tiếng kêu: “Ai đó tới đây hỗ trợ một chút đi.”
Hiện trường cũng trở nên hỗn loạn.
Nhân viên y tế nhanh chóng bắt đầu cấp cứu, tất cả mọi người đều chạy tới phòng cấp cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ còn lại từng giọt từng giọt m.á.u tươi vương vãi khắp trên sàn nhà bệnh viện.
Hà Minh Ngọc làm cảnh sát hình sự nhiều năm như thế, cũng thấy nhiều vụ đổ m.á.u rồi, nhưng khi nhìn thấy vụ thảm án của một nhà bốn người này, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, thở dài một tiếng: “Đáng thương thật.”
Triệu Hướng Vãn như có điều suy nghĩ, nhìn cô gái đang chạy theo cáng cứu thương, không nói gì.
Hà Minh Ngọc cũng nhìn theo ánh mắt cô, tiếp tục thở dài: “Cô gái kia đáng thương thật, ba mẹ và em trai bị thương trông cũng rất nghiêm trọng, cũng không biết có cứu được hay không. Nếu cả gia đình chỉ còn lại một mình cô ấy, vậy thì rất cô đơn… Ôi!”
Vừa vất vả phá được vụ thảm án g.i.ế.c c.h.ế.t cả gia đình của Cố Văn Kiều, điều này đã khơi dậy lòng trắc ẩn bên trong của Hà Minh Ngọc, trong đầu không nhịn được tưởng tượng tới hình ảnh sau khi cô gái ấy mất đi người thân, cũng sẽ khổ sở truy tìm hung thủ giống như Cố Văn Kiều, miệng cũng không ngừng than thở.
Triệu Hướng Vãn lại nói một câu cắt ngang dòng suy nghĩ của Hà Minh Ngọc: “Cô gái đó đang đi giày cao gót.”
Trong lúc bất chợt, Hà Minh Ngọc không kịp phản ứng: “Mang giày cao gót thì sao chứ?”
Dường như tâm trạng của Triệu Hướng Vãn cũng không bị ảnh hưởng bởi tình cảnh m.á.u me này, tiếng nói vô cùng bình tĩnh: “Ba mẹ cô ta và cả em trai đều đi chân trần, chắc hẳn bọn họ đi dép, nhưng khi nằm trên cáng cứu thương đẩy đi đã bị rơi ra.”
Hà Minh Ngọc vừa nghe Triệu Hướng Vãn nhắc tới chuyện này, cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề: “Đúng nhỉ, tại sao cô ta không mang dép mà lại mang giày cao gót?”
Triệu Hướng Vãn tiếp tục phân tích: “Đôi giày của cô ta có khoá chống trượt ở hai bên, lúc mang giày cần phải khom người hoặc ngồi xổm xuống, phải dùng ngón trỏ, ngón giữa và ngón tay cái mới có thể cài lại được. Thế nhưng chị nhìn cô ta đi, cánh tay bị chém, trên mu bàn tay cũng chồng chất những vết thương nông và sâu khác nhau…”
Hà Minh Ngọc nói: “Với dáng vẻ này, có thể thấy chắc chắn cô ta không phải mang giày sau khi bị thương, có thể là đã mang giày xong đang chuẩn bị ra ngoài, lúc mở cửa lại gặp phải mấy tên cướp cũng xông vào.”
Triệu Hướng Vãn gật đầu một cái: “Ừ, cũng có thể là như vậy.”
Hà Minh Ngọc vừa thở phào nhẹ nhõm, thì một câu nói của Triệu Hướng Vãn lại khiến lòng của cô ấy căng thẳng: “Kiểu giày cao gót này có yêu cầu rất cao đối với người mang nó, nếu chân bị xê dịch thì phần gót chân sẽ dễ bị lệch theo. Nhưng... Em thấy cô ta chạy vẫn rất ổn định.”