Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 527: Tôi Đã Gọi Cảnh Sát, Gọi 120





Hà Minh Ngọc liếc nhìn Triệu Hướng Vãn, lo lắng cô có thể bị ảnh hưởng về cảm xúc, nhưng phát hiện ra cô vẫn bình tĩnh và điềm đạm vô cùng.

Triệu Hướng Vãn nhanh chóng tìm thấy lỗ hổng trong lời kể của Phí Tư Cầm: "Khăn gối bịt mắt? Khăn gối của cô chẳng phải đang ở dưới đầu sao? Khi bị giật ra cô vẫn không tỉnh dậy à?"

Phí Tư Cầm lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa. Lúc đó tôi rất sợ, có một số ký ức bị lẫn lộn. Có thể lúc đó tôi đã tỉnh dậy và ngẩng đầu lên thì phải? Và rồi họ đè lên tôi?"

Triệu Hướng Vãn tiếp tục chất vấn: "Nếu mắt cô bị bịt, sao cô lại nhìn thấy bọn chúng cầm d.a.o đe dọa cô"

Rõ ràng Phí Tư Cầm đã bị khựng lại: "Tôi đã nói như vậy à?"

Sắc mặt của Hà Minh Ngọc dần trở nên nghiêm trọng: "Đúng, vừa nói cô đã nói là bọn chúngcúng đã đè lên người cô, bịt miệng cô lại, còn cầm d.a.o đe dọa, vì vậy cô quá sợ hãi nên không dám kêu la."

Phí Tư Cầm lại xoa trán, cố nén cơn giận: "Tôi đã nói rồi, đầu óc tôi bây giờ rất rối loạn, không nhớ rõ lắm, để tôi nhớ kỹ lại đã."

Cô ta nhắm mắt lại, suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Đúng, bọn chúng đã cầm d.a.o bước đến giường tôi, một người ngồi lên người tôi. Khi tôi mở mắt, tôi đã thấytấy ba người đàn ông lạ mặt trước mặt mình, lúc đó tôi sợ hãi không thôi. Vừa định hét lên thì người đang ngồi trên người tôi đã lập tức bịt miệng tôi lại, xé khăn gối và bịt mắt tôi. Sau đó, như tôi đã nói, họ liên tục sỉ nhục và tra tấn tôi, rất đau."

Hà Minh Ngọc và Triệu Hướng Vãn khẽ trao đổi ánh mắt với nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Rõ ràng lời kể của Phí Tư Cầm có sự mâu thuẫn trước sau.

Hai người đã xem qua báo cáo kiểm tra phụ khoa, cho thấy bộ phận s.i.n.h d.ụ.c phía ngoài của cô ta có vết rách, bên trong đùi có vết bầm, hơn nữa còn có t.i.n.h d.ị.c.h còn sót lại. Việc nạn nhân bị cưỡng bức mà dẫn đến ký ức hỗn loạn là có thể xảy ra, nhưng hỗn loạn đến mức một lúc thì nói mở mắt thấy người, một lúc thì nói bị bịt mắt, lời trước không khớp với lời sau như thế, thật sự rất hiếm thấy.

Hà Minh Ngọc hỏi: "Cô có nhìn thấy mặt của bọn chúng không?"

Hoàng Kiên đã kể rằng với cô ấy chuyện Phí Tư Cầm nói ba tên đàn ông cưỡng bức cô ta rất lực lưỡng, hơn nữa còn trông khá dữ dằn và không che mặt, nhưng lại không mô tả đặc điểm cụ thể của gương mặt. Lúc đó Hà Minh Ngọc đã hỏi thêm, mà Hoàng Kiên đã giải thích với cô ấy là Phí Tư Cầm không nhớ. Giờ đây Hà Minh Ngọc hỏi lại lần nữa để xác nhận xem có cần Quý Chiêu phác họa chân dung hay không.

Phí Tư Cầm nói: "Lúc tỉnh dậy, tôi chỉ mới nhìn thoáng qua một chút thôi, tôi thấy có ba người đàn ông, bọn chúng đều rất lực lưỡng, da sẫm màu, tóc ngắn, có vẻ còn trẻ, chắc khoảng hai mươi mấy tuổi. Còn lại tôi không nhớ nữa."

Hà Minh Ngọc hỏi: "Cô nói với người của đồng cảnh sát là bọn chúng đã trói chặt hai tay cô lại đúng không?"

Phí Tư Cầm có chút bối rối "à" một tiếng: "Đúng, bọn chúng có trói tôi lại. Bọn chúng không g.i.ế.c tôi, chỉ vì họ có dao. Trong khi cưỡng bức tôi, họ còn cầm d.a.o cào lên da tôi và nói rằng với làn da trắng mịn thế này, nếu cắt ra vài vết để m.á.u chảy ra thì càng đẹp hơn. Không biết qua bao lâu, cuối cùng họ cũng phát tiết xong, sau đó bọn chúng đã xé toạc áo ngủ của tôi và trói tay chân tôi lại, sau đó rời khỏi phòng. Tôi cố gắng vùng vẫy mãi mới tháo được áo trói, rồi chạy sang phòng bên cạnh và thấy bố mẹ, em trai đều nằm trong vũng máu. Tôi đã gọi cảnh sát, gọi 120, thay quần áo, rồi... ngồi đợi trong nhà."

Hà Minh Ngọc hỏi: "Tiếng động lớn như vậy, không làm hàng xóm tỉnh dậy à? Bảo vệ trường không ai đến kiểm tra sao?" Cảnh sát phường đã tiếp nhận tin báo ngay lập tức và liên lạc với phòng bảo vệ của Học viện Âm nhạc, phía bảo vệ rất coi trọng sự việc, lập tức cử người đến hiện trường, điều này đã được ghi rõ trong hồ sơ tiếp nhận.

Phí Tư Cầm nhíu mày: "Tôi không biết có làm ai tỉnh dậy hay không. Tôi chỉ rất sợ, sau khi gọi điện thoại xong thì chỉ biết ngồi ôm tay trên ghế sofa. Sau đó nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi ra mở cửa, là bảo vệ của trường. Họ hỏi gì, tôi nói gì, lúc đó đầu óc tôi rất mơ hồ, tôi không thể nhớ được gì cả. Đến khi xe cấp cứu đến, họ đưa bố mẹ và em trai lên cáng, tôi mới bừng tỉnh, đi mang giày và theo họ ra ngoài."

Phòng bảo vệ trường, đồn cảnh sát Ngũ Phúc Lộ và xe cứu thương của Bệnh viện số ba đều có mặt rất nhanh, nhờ vậy mà dù bị thương xuyên qua n.g.ự.c nhưng Phí Vĩnh Bách vẫn còn giữ được chút hơi tàn.

Triệu Hướng Vãn đứng dậy, cúi xuống kiểm tra kỹ cổ tay của Phí Tư Cầm, sau đó ngồi xổm xuống kiểm tra mắt cá chân của cô ta.