Hà Minh Ngọc nhún vai: “Thật ra cũng bình thường thôi.” Tình yêu nơi công sở lúc đầu còn cảm thấy rất tốt, từ tám giờ sáng là đã có thể gặp nhau, đến sau tám giờ tối mới chia tay, mỗi ngày có thể ở bên nhau hơn nửa thời gian, tình cảm cũng tiến triển nhanh chóng. Nhưng thời gian lâu, thực sự có hơi chán.
Nghe Hà Minh Ngọc nói vậy, Triệu Hướng Vãn mỉm cười nhìn cô ấy.
Không ngờ thật... Trong sách nói khi yêu thì chỉ mong hai người hợp lại thành một, hóa ra cũng có giới hạn.
Hà Minh Ngọc nhìn thấy Triệu Hướng Vãn cười vui vẻ như thế, lập tức thân mật va nhẹ vào cô: “Em cười gì thế? Chẳng phải em và Quý Chiêu cũng đang yêu nhau sao? Chị thấy hai người cũng không ngày nào dính nhau như vậy.” Sau sự kiện đánh nhau ở quán cơm nhỏ lần trước, khi Triệu Hướng Vãn đi điều tra cũng không mang theo Quý Chiêu.
Triệu Hướng Vãn quay lại kéo Quý Chiêu ra khỏi bàn làm việc của anh: “Quý Chiêu, anh đi hiện trường cùng bọn em nha, giúp bọn em vẽ lại hiện trường để tiện phục dựng và tìm bằng chứng.”
Quý Chiêu vốn là người thích tĩnh lặng, nếu không có việc gì, anh có thể ngồi sau bàn làm việc vẽ tranh cả ngày. Nhưng so với việc ngồi một mình, anh thích ở cạnh Triệu Hướng Vãn hơn. Nghe cô gọi, anh lập tức ngoan ngoãn đứng dậy, đeo bảng vẽ lên lưng rồi cùng họ lên xe.
Bốn người đến Học viện Âm nhạc, dưới khu nhà của các giáo sư có vài ba bác gái đang tụ tập, có lẽ là người giúp việc hoặc thân nhân, vừa quạt cho mát vừa tán gẫu.
“Ôi dào, tòa nhà giáo sư này lại xảy ra án mạng rồi, khiến cho lòng người hoang mang thật đấy, không biết là kẻ nào đã làm việc này nữa.”
“Nghe nói là nhà giáo sư Phí bị kẻ trộm lẻn vào, đ.â.m người ta bị thương, trong nhà toàn là máu, sợ c.h.ế.t đi được.”
“Cô gái lớn nhà họ Phí chẳng bị làm sao cả, bà thấy lạ không?”
“Hì hì, chẳng phải tại con bé xinh đẹp, người ta thương tiếc không nỡ làm gì đó sao?”
Triệu Hướng Vãn nhìn Hà Minh Ngọc, cả hai đồng thời nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Phí Tư Cầm. Lời nói của Triệu Hướng Vãn lúc đó có chút giễu cợt, cô bảo: "Ba tên tội phạm ấy đúng là nương tay với cô nhỉ." Cô ta đã trả lời cô rằng: "Từ bé đến lớn, tôi luôn có sức hút với người khác phái. Trong trường, ngoài trường, không biết có bao nhiêu nam sinh theo đuổi tôi."
Đẹp mà tự nhận thức được điều đó, thật không biết là may mắn hay tai họa.
Sau khi xuất trình thẻ cảnh sát, Lưu Lương Câu dẫn Triệu Hướng Vãn và ba người khác vượt qua dây cảnh giới, vào nhà của giáo sư Phí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mùi m.á.u tanh đã giảm bớt, nhưng vẫn có thể ngửi thấy.
Lông mày của Quý Chiêu nhíu lại, anh tiến lại gần Triệu Hướng Vãn hơn.
[Mùi m.á.u tanh, khó ngửi quá.]
Triệu Hướng Vãn kéo tay anh: “Đây là hiện trường vụ án, anh cố chịu một chút nha."
[Ồ, ở đây có người c.h.ế.t à?]
Triệu Hướng Vãn gật đầu: “Đúng rồi.”
[Hình người vẽ bằng phấn trắng kia là gì thế?]
Triệu Hướng Vãn nhìn về phía cửa phòng ngủ phụ ở phía Bắc, gần cửa có một hình người nhỏ được vẽ bằng phấn trắng, đó là vị trí mà Phí Tư Chương đã ngã xuống sau khi bị giết. Cô thở dài: “Đó là hình vẽ lại theo tư thế của nạn nhân lúc ngã xuống.”
Dường như Quý Chiêu đã hiểu điều gì đó, bắt đầu quan sát.
Triệu Hướng Vãn nói: “Tủ, ngăn kéo anh cũng mở ra xem, ghi lại đồ đạc và vị trí, nhưng đừng di chuyển bất cứ thứ gì.”
Với Quý Chiêu, việc này đơn giản vô cùng, anh bước vào phòng ngủ phía Bắc trước, ánh mắt cẩn thận quét qua từng góc một.
Phòng của Phí Tư Chương hoàn toàn giống hệt như phòng của một cậu bé mười ba tuổi nên có. Bộ chăn ga trên giường là màu vàng, có hình ô tô nhỏ, dưới gầm giường đặt một đôi dép màu xanh lam, trên dép cũng có hình ô tô nhỏ. Trên bàn học bày sách và đồ chơi mà cậu bé yêu thích. Tủ quần áo không nhiều nhưng mỗi món đều được gấp gọn hoặc treo lên, cực kỳ ngăn nắp và trật tự.
Ấn tượng đầu tiên của Triệu Hướng Vãn: Đây là một cậu bé vui vẻ, hoạt bát và thích ô tô.
Dưới gầm giường có một chiếc hộp đựng đồ bằng nhựa, khi mở ra, bên trong chủ yếu là mô hình ô tô nhỏ, nhưng ở đáy hộp lại có một con búp bê Barbie mặc váy đỏ, trông rất lạc lõng giữa đám mô hình ô tô. Triệu Hướng Vãn nhặt con búp bê lên, chăm chú quan sát.
Có lẽ là hàng nhập khẩu, gia công rất tinh xảo, làn da màu thịt trông như người thật, mái tóc đen xoăn dài, dáng người thon thả, mặc một chiếc váy công chúa không tay, chân váy xếp thành nhiều tầng như một bông hoa loa kèn xinh đẹp.
Hà Minh Ngọc nhìn con búp bê Barbie trong tay Triệu Hướng Vãn, không khỏi thốt lên: “Wow, con búp bê đẹp thật đấy. Hồi nhỏ chị từng thấy nó trong trung tâm thương mại Hoa Kiều, không thể rời mắt. Nhưng mẹ chị bảo món này đắt quá, mẹ chị không mua nổi.”