Không một vết bẩn nào ở các góc cạnh, trong phòng hương hoa nhài thoang thoảng, Triệu Hướng Vãn phát hiện bên cạnh bồn rửa có một chiếc đèn xông tinh dầu nhỏ tỏa ra mùi hương dịu nhẹ.
Trong đầu Triệu Hướng Vãn chợt lóe lên một câu: Muốn biết nữ chủ nhân căn nhà là người như thế nào, chỉ cần nhìn vào nhà vệ sinh là biết ngay.
Nhà vệ sinh là nơi dễ tích tụ vết bẩn nhất, giữ cho nó sạch sẽ cần rất nhiều thời gian và công sức. Không biết nhà họ Phí có thuê người giúp việc không, hay là Khuất Vi Ca vừa điều hành phòng tranh, vừa giảng dạy, lại có thể có thời gian dọn dẹp nhà cửa?
Nếu trong nhà có thuê người giúp việc, vậy sẽ có thêm một người biết chuyện.
Nếu trong nhà không thuê giúp việc, Triệu Hướng Vãn thực sự khâm phục Khuất Vi Ca vì đã dành nhiều thời gian và công sức cho gia đình này đến thế.
Nghĩ đến báo cáo của Ngải Huy ngày hôm qua, không ai nhắc đến từ người giúp việc, có khả năng Khuất Vi Ca là người đóng góp nhiều nhất cho gia đình này.
Ghi nhớ điều đó, cả ba người đi vào bếp. Không ngoài dự đoán, mặt bàn đá cẩm thạch đẹp đẽ, tủ bếp màu be, nồi niêu xoong chảo được sắp xếp vô cùng gọn gàng, bồn rửa inox sáng bóng, ngay cả quạt hút mùi cũng được lau chùi không có chút dầu mỡ nào.
Hà Minh Ngọc thở dài: "Khuất Vi Ca có phải là người mắc chứng sạch sẽ không? Đây là lần đầu tiên chị thấy một căn bếp sạch sẽ như vậy."
Triệu Hướng Vãn gật đầu ra vẻ suy tư: "Có thể lắm."
Một bà mẹ chăm chỉ mắc chứng sạch sẽ, kết hợp với một ông bố nghiêm khắc và có tính kiểm soát cực kỳ cao, sự kết hợp này nghe có vẻ không mấy dễ chịu.
Sau khi xem xét toàn bộ căn nhà, Lưu Lương Câu đặt ra một câu hỏi: "Sao không thấy ảnh gia đình thế nhỉ?"
Vừa nghe câu này, Hà Minh Ngọc và Triệu Hướng Vãn cũng nhận ra điều này: Một gia đình hạnh phúc, sao không có một tấm ảnh nào được chứ?
Lục soát kỹ một lần nữa, ngoài mấy tấm ảnh thẻ đen trắng cỡ nhỏ trong ngăn kéo bàn học của Phí Tư Cầm và Phí Tư Chương, bọn họ không tìm thấy bức ảnh nào khác nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đừng nói ảnh gia đình, ngay cả ảnh hồi nhỏ của Phí Tư Cầm và Phí Tư Chương cũng không có, thật lạ lùng. Một gia đình có ngoại hình xinh đẹp như thế, tại sao lại không muốn chụp ảnh để lưu giữ kỷ niệm nhỉ?
Lưu Lương Câu lẩm bẩm: "Album của Lưu Lật Tử nhà tôi, tôi đã tích góp được hai quyển rồi. Con bé mỗi ngày một khác, dễ thương lắm, tôi muốn chụp lại hết dáng vẻ của con bé. Chỉ tiếc là nhà tôi không có tiền mua máy quay phim, nếu không tôi sẽ quay lại lần đầu tiên cô bé gọi tôi là ba rồi, thật thú vị biết bao."
Nghe Lưu Lương Câu nói vậy, mọi người lại chú ý đến một điều nữa... Nhà họ Phí không có tivi, không có máy quay phim, cũng không có máy ghi âm.
Thiết bị điện thịnh hành vào những năm 90, nhà họ Phí chỉ có tủ lạnh và máy giặt, không có bất cứ thiết bị nào liên quan đến giải trí.
Hà Minh Ngọc không hài lòng nói: “Càng giàu thì càng keo kiệt mà. Có thể làm bạn với tổng giám đốc Quý, chắc chắn nhà họ phải rất giàu, thế mà đến cái tivi cũng không nỡ mua à? Nhà chúng tôi khó khăn như vậy mà còn mua tivi nữa. Bây giờ có nhiều chương trình truyền hình lắm, bố mẹ tôi đi làm về là bật tivi ngay, dù có thời gian xem hay không cũng cứ để nó chạy, nói là để cho có thêm không khí gia đình.”
Lưu Lương Câu nói: “Thế giới của nghệ sĩ, chúng ta không hiểu. Chúng ta chỉ là dân thường, chỉ cần vui là được. Con gái Lưu Lật Tử nhà tôi ấy, một khi mà được xem phim hoạt hình thì ngay cả ăn cơm cũng không thèm, ha ha.”
Thế giới của nghệ sĩ chúng ta không hiểu ư? Triệu Hướng Vãn bị động chạm vào nỗi băn khoăn trong lòng, khẽ liếc nhìn Quý Chiêu.
Ánh mắt của Quý Chiêu đang từ từ lướt qua từng chi tiết trong nhà họ Phí, giống như một chiếc máy quét, anh đang muốn ghi nhớ tất cả mọi thứ để dễ dàng tái hiện lại khung cảnh.
Quý Chiêu cũng là một họa sĩ, nhưng anh tương đối đơn thuần, không có nhiều suy nghĩ phức tạp. Quan trọng hơn là anh sẵn sàng bước vào tổ trọng án, sẵn sàng thích nghi và chấp nhận thế giới của Triệu Hướng Vãn.
Vì vậy, không có thế giới nào là không thể hiểu, chỉ là người ta có muốn tôn trọng và hiểu biết về thế giới của người khác hay không mà thôi.
Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn nắm lấy tay Quý Chiêu: “Nhìn kỹ chưa?”
Quý Chiêu không động đậy, lúc này anh đang tập trung cao độ, không thể phân tâm.
Chú chim sơn ca nhỏ đang ngoan ngoãn đậu trên cành, không nhúc nhích, thế giới của Quý Chiêu hoàn toàn ngưng đọng, thậm chí không có một làn gió nào.
Triệu Hướng Vãn mỉm cười, kiên nhẫn chờ đợi.
Một lát sau, chú chim sơn ca động đậy, như thể bức tranh bị dừng lại bỗng nhiên trở nên sống dậy.