Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 572: Trên Đời Này Còn Có Một Nam Sinh Xinh Đẹp Như Thế Sao?





Gương mặt Quý Chiêu trắng nõn tựa như một viên ngọc, đôi mắt sáng như sao, mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, thoải mái, quần kaki, đi một đôi giày thể thao màu trắng, mí mắt cong cong, trên miệng đang nở một nụ cười vui vẻ. Các khớp xương trên bàn tay hiện lên rõ ràng, ngón tay thon dài, bàn tay của Triệu Hướng Vãn nằm gọn trong lòng bàn tay anh, trông vừa mềm mại vừa thân mật. Chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn ra sự ăn ý giữa hai người họ, giữa họ toát ra một cảm giác thân thiết mà những người bên cạnh không cách nào xen vào được.

Lúc này, trong lòng Mai Thanh Khê đã cuồn cuộn dậy sóng, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ vẻ gì.

[Đừng hốt hoảng, đừng gấp gáp. Mình chỉ mới đi có nửa tháng thôi, chắn chắn tình cảm giữa hai người họ cũng chưa sâu đậm lắm đâu, mình không thể vội vàng làm hỏng chuyện được. Trách mình thôi, mình không nên chờ tới khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi rồi mới thổ lộ lòng mình, mình sai rồi! Công ty gì đó, bản thân mình còn chưa gầy dựng sự nghiệp thành công, hôn ước còn chưa chính thức được huỷ bỏ, những chuyện này đều có thể từ từ giải quyết? Chỉ cần tâm của mình và Hướng Vãn liền nhau, vậy thì sẽ luôn luôn có cách giải quyết. Mình nên sớm nói với Hướng Vãn mới phải, nói cho cô ấy biết mình yêu cô ấy, mình muốn ở bên cạnh cô ấy. Hướng Vãn giỏi giang như thế, chắc chắn không thiếu người yêu mến, theo đuổi cô ấy. Nếu mình không thổ lộ tình cảm, vậy thì sẽ luôn có những người khác tỏ tình với cô ấy. Mình mà chậm một bước vậy xem như trễ một đời rồi.]

Sau một phen ảo não, Mai Thanh Khê bắt đầu tự cổ vũ mình.

[Đừng vội, đừng vội, mình vẫn còn cơ hội. Quý Chiêu mắc chứng tự kỷ, đây chính là bệnh về tâm lý, có cô gái nào lại nguyện ý gả cho một người đàn ông như vậy chứ? Cho dù nhà họ Quý có tiền, vậy thì sao chứ? Hướng Vãn cũng không phải là một cô gái yêu tiền, chắc chắn cô ấy bị tiền của Quý Cẩm Mậu và gương mặt điển trai này của Quý Chiêu dụ hoặc, chờ mình giải thích từ từ với cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ buông bỏ tình cảm này.]

Nghe thấy suy nghĩ trong lòng của Mai Thanh Khê, bàn tay đang nắm lấy tay của Quý Chiêu càng siết chặt hơn, cô dắt tay anh đi tới bàn ngồi xuống, trịnh trọng giới thiệu: “Đây là bạn trai tôi, Quý Chiêu.”

Tiếng nói của Mai Thanh Khê có chút khô khốc: “Hướng Vãn, cậu yêu đương từ bao giờ thế, sao tôi không biết?”

Trịệu Hướng Vãn lạnh lùng đáp lời: “Cậu cũng đâu có biết chuyện tôi vừa phá một vụ án cướp xông vào trường đại học đâu.”

Cố Chi Tinh đánh hơi được mùi thuốc s.ú.n.g toả ra giữa hai người, vội vàng đứng ra giảng hòa, giơ tay về phía Quý Chiêu: “Quý Chiêu, chào anh, tôi tên Cố Chi Tinh, tốt nghiệp chuyên ngành xây dựng, là bạn của Hướng Vãn.”

Cố Chi Quang cũng nhanh chóng chạy tới giơ tay ra với Quý Chiêu: “Chào anh, tôi là Cố Chi Quang, sinh viên năm thứ tư chuyên ngành kiến trúc, là một người hâm mộ của Hướng Vãn.”

Quý Chiêu ngước mắt nhìn hai người họ, ánh mắt sáng ngời khiến hai anh em nhà họ Cố thầm cảm thấy kinh ngạc: Trên đời này còn có một nam sinh xinh đẹp như thế sao? Hướng Vãn tìm ở đâu ra thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quý Chiêu cũng không giơ tay ra bắt lại, chỉ khẽ gật đầu một cái, thái độ vừa dè dặt vừa hướng nội.

Cố Chi Tinh và Cố Chi Quang đành phải thu tay lại, ngượng ngùng cười nói: “Quý Chiêu cũng làm việc ở tổ trọng án sao?”

Triệu Hướng Vãn giới thiệu: “Quý Chiêu đảm nhiệm vai trò hoạ sĩ vẽ chân dung trong cục cảnh sát thành phố, hiện đang làm việc cùng với tôi.”

Cố Chi Tinh cũng không hiểu hoạ sĩ phác họa chân dung tội phạm là gì, “à” một tiếng, thế nhưng Cố Chi Quang lại lập tức cảm thấy hưng phấn: “Cục cảnh sát thành phố chúng ta đã có cả hoạ sĩ phác họa chân dung tội phạm rồi sao? Vẽ chân dung dựa trên lời mô tả của nhân chứng, việc này vô cùng lợi hại.”

Vừa nói, Cố Chi Quang vừa chắp tay với Quý Chiêu: “Sau này, nếu như tôi cần hỗ trợ, anh có thể nể mặt Hướng Vãn mà ra tay giúp đỡ tôi được không?”

Quý Chiêu quay đầu nhìn Triệu Hướng Vãn,

[Hỗ trợ gì vậy? Người này là ai?]

Triệu Hướng Vãn nhích lại gần bên tai Quý Chiêu, nhỏ giọng nói: “Cậu ấy tên Cố Chi Quang, là một người đam mê phá án, có lẽ sau này sẽ cần nhờ anh vẽ tranh giúp, đến lúc đó mong anh có thể hỗ trợ cho cậu ấy.”

[Được.]

Quý Chiêu gật đầu một cái, đối với anh mà nói, việc vẽ một bức tranh là chuyện đơn giản, giống như ăn cơm, uống nước vậy, vừa tự nhiên vừa ung dung. Nếu đã là bạn của Hướng Vãn, vậy thì anh nên giúp đỡ một chút.

Triệu Hướng Vãn nghe thấy được lời đồng ý của Quý Chiêu, quay sang nói với Cố Chi Quang: “Được, sau này cậu cần giúp gì cứ nói.”

Lúc này, Cố Chi Quang mới phát hiện từ đầu tới cuối Quý Chiêu chẳng nói lời nói, cảm thấy kỳ quái, thế là hỏi một câu: “Tại sao anh ấy lại không nói lời nào vậy?” Là do kiêu ngạo, là vô lễ, hay là… Còn nguyên nhân gì khác nữa?