Cố Chi Tinh, Cố Chi Quang cũng bắt đầu động đũa.
Chỉ có một mình Mai Thanh Khê cảm thấy khó chịu đầy cả một bụng, chẳng thấy thèm ăn chút nào.
Ở đầu bên kia bàn, nhìn thấy dáng vẻ dùng bữa ưu nhã, tựa như một quý công tử của Quý Chiêu, đôi lông mi dài tựa như lông vũ, đang phủ bóng bên dưới mí mắt, đẹp tới mức không giống người bình thường.
Lúc ăn cơm, Quý Chiêu vô cùng nghiêm túc, rất yên tĩnh, cũng không trao đổi gì với người khác, nhưng chỉ cần Triệu Hướng Vãn lên tiếng nói chuyện, anh đều sẽ dừng động tác đang làm dở, lắng nghe lời cô nói. Sau khi xác nhận vấn đề mà cô đang nói tới không liên quan tới mình, lúc này anh mới tiếp tục ăn cơm.
Càng nhìn , Mai Thanh Khê càng cảm thấy bụng mình trướng lên khó chịu.
[Đẹp trai thì sao chứ? Đẹp trai thì có thể làm ra cơm ăn sao? Ngay cả một câu anh ta cũng không nói được, y hệt như một người câm vậy, nếu phải sống cùng một người thế này cả đời, chẳng phải Hướng Vãn sẽ thấy rất mệt mỏi sao?]
[Người mắc chứng tự kỷ có thể đến cục cảnh sát thành phố làm việc sao? Chẳng lẽ cảnh sát không có yêu cầu kiểm tra sức khoẻ sao? Cục cảnh sát thành phố đúng là không hạn chế nhân tài nhỉ, cho dù bây giờ trông anh ta chẳng khác gì người bình thường thì sao chứ? Cuối cùng vẫn không phải người bình thường!]
Càng nghĩ Mai Thanh Khê càng cảm thấy bụng mình trướng lên vì khó chịu, anh ấy thật sự không nhịn được nữa, sau khi ăn bừa mấy món để ứng phó cho xong, hỏi Triệu Hướng Vãn: “Hướng Vãn, cậu thật sự yêu đương với anh ấy sao?”
Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu đáp lời: “Ừ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mai Thanh Khê hỏi: “Tại sao chứ?” Lúc này, sắc mặt Mai Thanh Khê trở nên vô cùng khó coi, trong ánh mắt nhìn về phía Quý Chiêu cũng lộ vẻ thù địch, điều này khiến Triệu Hướng Vãn sinh ra cảm giác mâu thuẫn.
Triệu Hướng Vãn đặt đũa xuống, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Mai Thanh Khê, đây là chuyện của tôi, cần phải giải thích với cậu nữa sao? Là bạn thì nên tôn trọng, nên chúc phúc, nếu như không phải bạn, thế thì bây giờ cậu có thể rời khỏi đây.”
Mai Thanh Khê hiểu rõ tính tình của Triệu Hướng Vãn, cũng không dám nghi ngờ nữa, chỉ đành cười gượng nói lại: “Vậy, hy vọng hai người hạnh phúc.”
Triệu Hướng Vãn “ừ” một tiếng, nói: “Cảm ơn.”
Chu Phi Bằng và Hà Minh Ngọc lặng lẽ giơ ngón cái với Triệu Hướng Vãn, khen ngợi một câu: Triệu Hướng Vãn giỏi thật.
Sau khi cơm nước xong xuôi, nhân viên phục vụ bưng nước trà lên, Cố Chi Quang muốn đi tính tiền, nhưng lại nghe bảo đã có người thanh toán cả rồi, lúc này Triệu Hướng Vãn khẽ mỉm cười: “Mai Thanh Khê vừa từ thành phố Thâm Quyến xa xôi trở về, bữa này để Quý Chiêu mời, xem như lễ tẩy trần cho cậu.”
Mai Thanh Khê bị Triệu Hướng Vãn chèn ép tới mức không còn đường lui, chỉ đành nhìn về phía Quý Chiêu: “Cảm ơn.” Khách sạn này vốn là của nhà họ Quý, mời khách ở chỗ này, cho dù là khoe khoang hay để ra oai, nói tóm lại… Mai Thanh Khê cũng không thể nói gì về sự lựa chọn của Triệu Hướng Vãn.
Triệu Hướng Vãn nói sang chuyện khác: “Cậu thấy thành phố Thâm Quyến thế nào? Ngành bất động sản có tiềm năng lớn không?”
Mai Thanh Khê vừa trở về từ thành phố Thâm Quyến, đây đúng là lúc có thể cảm nhận được sâu sắc nhất, vừa nghe thấy câu hỏi của Triệu Hướng Vãn đã lập tức khơi dậy được hứng thú, bắt đầu kể cho Triệu Hướng Vãn nghe về vụ mua bán đất đầu tiên ở thành phố Thâm Quyến đã gây náo động cả nước thế nào, cũng như đã thúc đẩy việc tu sửa lại hiến pháp thế nào. Anh ấy kích động nói với Triệu Hướng Vãn, trước đây thành phố không cho phép mua bán đất đô thị, bây giờ các chính sách có liên quan đã được đưa ra, mối quan hệ sở hữu đất đai cũng được chia thành hai nửa: Quyền sở hữu thuộc về nhà nước, và việc quyền sở hữu có thể được tiến hành đổi chác trên thị trường. Chỉ cần được phổ biến rộng rãi, vậy thì bất động sản trên cả nước sẽ bùng nổ.
Nghĩ đến lời tiên đoán của người đã sống lại là Triệu Thần Dương, Triệu Hướng Vãn lên tiếng khích lệ anh ấy: “Rất tốt, các cậu thành lập công ty bất động sản đi. Trước tiên hãy bắt đầu với nhà ở, hiện giờ điều kiện nhà ở của người dân cũng rất giống nhau, các cậu cứ theo xu hướng là được.”
Căn hộ thuộc đại học công an của Chu Xảo Tú, căn hộ gia đình cũ kỹ của ba mẹ Tần Nguyệt Ảnh, nạn nhân trong vụ trúng độc, căn hộ độc thân của Phan Quốc Khánh ở nhà máy cơ khí dù anh ta đã kết hôn nhiều năm, Hà Minh Ngọc từng nhắc tới việc sáu người nhà cô ấy chen chúc nhau trong khu nhà ký túc xá cũ kỹ của một nhà máy… Kinh tế thị trường đã phát triển suốt mười mấy năm nay, mặc dù cuộc sống của người dân đã cải thiện nhiều, thế nhưng bởi vì nhà ở vẫn phải dựa vào sự sắp xếp của phía chỗ làm, vì thế điều kiện nhà ở vẫn khá đơn sơ.