Lư Mạn Ngưng biết tình hình khẩn cấp, vội vã chạy nhanh trên đôi giày cao gót rời đi.
Đôi mắt của Phùng Hồng Anh đảo nhanh, sự căng thẳng cao độ khiến đầu óc mụ mị của bà ta trở nên tỉnh táo hơn nhiều.
[Khi Quý Chiêu vào phòng vẽ, cậu ta sẽ ở đó từ ba đến bốn tiếng, Đoạn Dũng nào chịu ngồi yên mà canh. Quý Chiêu vừa vào phòng vẽ, Đoạn Dũng đã vội vàng chạy theo, đến mức không thèm đợi Lạc Nhất Huy về. Mình thật ngốc, biết rõ Quý Chiêu không phải là người bình thường, tại sao lại nhiều lời nói gì về thằng con ngốc của địa chủ để kích động cậu ta chứ? Nếu không kích động cậu ta, cậu ta sẽ không vào phòng vẽ, nếu cậu ta không vào phòng vẽ, Đoạn Dũng cũng không dám chạy đi. Nếu Đoạn Dũng không chạy đi, thì rào chắn cầu thang sẽ không bị mở ra. Nếu rào chắn không mở, Quý Chiêu sẽ không thể ra ngoài...]
Phùng Hồng Anh đã giúp Triệu Hướng Vãn suy luận rõ ràng.
Triệu Hướng Vãn quay đầu nói với Hứa Tung Lĩnh: “Sau khi Lạc Nhất Huy rời đi, Phùng Hồng Anh đã dùng lời nói kích động Quý Chiêu. Quý Chiêu rời khỏi ban công và đi thẳng vào phòng vẽ. Đoạn Dũng nghĩ rằng không có gì to tát nên rời khỏi tầng thượng, xuống cầu thang tìm Lương Đông Dung, và để tiện cho việc quay lại, anh ta chỉ treo ổ khóa hờ trên rào chắn.”
Hứa Tung Lĩnh hiểu ra, gật đầu: “Làm tốt lắm!”
Triệu Hướng Vãn nói: “Nhưng tôi không biết lý do gì mà Quý Chiêu, lẽ ra nên ở trong phòng vẽ, lại đi ra ngoài, theo sau Đoạn Dũng xuống lầu.” Đoạn Dũng chỉ treo hờ ổ khóa, Quý Chiêu sau khi mở rào chắn thì để mọi thứ lại như cũ, chứng tỏ anh là một người rất quy củ.
Quý Cẩm Mậu nghiến chặt răng, sắc mặt rất khó coi.
Quý Chiêu từ chối giao tiếp với người khác, sống trong thế giới cô độc của mình. Quý Cẩm Mậu và vợ đã thử vô số cách, chạy khắp nơi tìm thầy thuốc. Khó khăn lắm Quý Chiêu mới có chút thành tựu, được đội lên chiếc vương miện của họa sĩ thiên tài, nhưng Quý Cẩm Mậu biết, con trai ông ấy không giống người bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thường thì vợ ông ấy luôn ở bên cạnh Quý Chiêu, nhưng gần đây Lạc Đan Phong vừa làm phẫu thuật phụ khoa, cần ở nhà dưỡng bệnh, nên đã gọi Lạc Nhất Huy đến giúp đỡ.
Trợ lý sinh hoạt, bảo vệ, quản gia, thang máy riêng, cầu thang khóa chặt - Quý Cẩm Mậu nghĩ mình đã sắp xếp rất ổn thỏa, chờ sau khi xong bữa tiệc cảm ơn triển lãm tranh, ông ấy sẽ lên tầng đón con trai về nhà.
Nhưng… đúng là trùng hợp!
Lạc Nhất Huy đúng lúc đó bị đau bụng phải đi vệ sinh.
Má Phùng kích động Quý Chiêu, khiến anh rời khỏi ban công vào phòng vẽ;
Đoạn Dũng nghĩ rằng Quý Chiêu đã vào phòng vẽ sẽ không ra nữa, nên mở rào chắn cầu thang xuống tầng 11 tìm người tình.
Không biết vì sao Quý Chiêu lại không vẽ tranh nữa, mà đi thẳng xuống tầng dưới.
Quý Cẩm Mậu tức giận túm lấy cổ áo Phùng Hồng Anh, khuôn mặt mập mạp của ông ấy rung lên bần bật, giọng nói gằn qua kẽ răng: “Rốt cuộc bà đã nói gì? Tại sao lại chọc giận Quý Chiêu!” Chắc chắn là bà ta đã nói gì đó, nếu không thì Quý Chiêu sẽ không ra khỏi phòng vẽ chỉ sau vài phút như vậy.
Phùng Hồng Anh vốn đã sợ Quý Cẩm Mậu, bị ông ấy quát như vậy, đâu còn dám trả lời. Dù cổ bị siết chặt đến nỗi khó thở, mắt trợn trắng, Phùng Hồng Anh vẫn không nói lời nào.
Lúc này Quý Cẩm Mậu căm hận người phụ nữ này đến cực điểm, càng siết chặt thêm, ánh mắt hắn lóe lên sự hung hãn.