Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 633: Đó Là Quả Báo!





[Một người bị nhét trong bao tải, lúc đầu còn mềm nhũn, sau đó dần trở nên cứng lại, khó mà di chuyển. May mà nhà chị Ba có một chiếc xe ba gác máy, sáng sớm hôm sau chúng tôi chất bao tải lên xe, mang về căn nhà cũ. Sắc mặt Chị Ba rất tệ, suốt đường đi miệng chị ấy không ngừng lẩm nhẩm "A Di Đà Phật". Thật nực cười, nếu trên đời này thật sự có Bồ Tát, đã g.i.ế.c tôi rồi. Tôi nghĩ, đây vốn là thế giới của kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, chỉ cần đủ ác, sẽ không ai dám bắt nạt mình.

Trên đường về có gặp ai không? Hình như không, à, không đúng, tuy chúng tôi đi từ sáng sớm nhưng khi vào làng, xe ba gác kêu “tạch tạch tạch”, nhà Hải Đông bên cạnh nghe thấy liền ra xem. Nhìn thấy bao tải, họ còn hỏi chúng tôi chở cái gì về. Lúc đo chị Ba suýt bật khóc, may mà tôi nhanh trí nói: là thịt heo muối tôi nhờ chị Ba làm, tiện thể chở về, lúc này mới qua mặt được họ.]

Triệu Hướng Vãn nghe thấy những gì ông ta nghĩ, toàn bộ quá trình vụ án hiện lên rõ mồn một trong đầu cô.

“Ông mang bao tải chứa xác người về nhà cũ, không ai nhìn thấy sao? Có người đúng không? Khi chúng tôi điều tra ở thôn Giả Gia, nhà bên cạnh đã nói rằng trước Tết năm 1981, ông với chị Ba ông lái xe ba gác về, trên xe có một cái bao tải lớn, đúng chứ?”

Cảnh sát đều đã biết!

Lúc này Giả Thận Độc không còn chút hy vọng nào, cả người run rẩy, răng va vào nhau kêu lập cập. Tiếng đó vang lên trong miệng, khiến đầu ông ta đau đến mức như muốn nổ tung.

Hoá ra đây là sức mạnh của ngôn từ sao? Chỉ vài câu nhẹ nhàng của nữ cảnh sát trẻ này đã khiến ông ta nảy sinh ý nghĩ muốn chết.

[Nếu mình c.h.ế.t ngay bây giờ, có phải sẽ không phải chịu đựng sự tra hỏi của cô ta nữa không? Nếu mình tự tử, cảnh sát sẽ không còn truy cứu tội lỗi của mình nữa, đúng không? Mình là giáo sư đại học, là tấm gương sáng cho người khác, ra ngoài ai cũng kính trọng. Chỉ cần ta nói vài câu, học trò cũng sợ đến mất ngủ mấy ngày liền. Một người giỏi như mình sao có thể ngồi đây, bị một con nhóc tra hỏi chứ?!]

Giả Thận Độc điên cuồng gào thét, ra sức vung vẫy đôi tay: “Thả tôi ra! Tôi là giảng viên đại học, là đảng viên ưu tú, là chuyên gia gánh vác hàng triệu dự án nghiên cứu khoa học. Các người đang nói bậy gì vậy? Đèn bàn, bao tải, xe ba gác… Tôi không biết gì hết!”

Triệu Hướng Vãn chậm rãi đứng dậy, giữ khoảng cách một mét với Giả Thận Độc, nhìn xuống ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Nếu ông không biết gì hết, vậy cho tôi hỏi, tại sao tết năm 1981 nhà ông lại tu sửa nhà xí?”

Một câu nói như đ.â.m trúng tâm sự sâu thẳm nhất của Giả Thận Độc, mắt ông ta đỏ ngầu, gằn từng tiếng qua kẽ răng: “Tôi… tôi xem phong thủy cho nhà, tu sửa mới giúp ông nội tôi khỏe lại.”

Triệu Hướng Vãn bất ngờ cười lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đầu gối cô hơi khụy xuống, hai tay nắm chặt để song song người, hai chân một chân trước một chân sau, mắt cô nhìn chằm chằm không rời khỏi ánh mắt của Giả Thận Độc, tạo áp lực lớn cho Giả Thận Độc.

Nụ cười của cô đẹp nhưng lạnh lẽo.

Trong mắt cô như có dao, cứa vào trái tim vốn đã mục nát của Giả Thận Độc.

“Phong thủy? Ông tin phong thủy sao? Làm việc thiện là phong thủy tốt nhất, ông không biết sao?”

“Giết người thì dễ, xử lý xác mới khó, đúng không?”

“Giấu xác trong nhà cũ, mới thật sự làm hỏng phong thủy nhà ông! Chị Ba ông chết, ông bà nội ông qua đời, đến mẹ ông cũng mất... Chỉ trong vòng 11 năm, nhà ông chỉ còn lại một người cha già yếu ớt, chờ chết!”

“Đó là quả báo!”

Tuyến phòng thủ cuối cùng trong lòng Giả Thận Độc sụp đổ, toàn thân ông ta run lẩy bẩy, nước mắt tuôn ra từ đôi mắt đỏ ngầu.

Ông ta là con trai duy nhất trong gia đình, được nuông chiều hết mực, ông bà, bố mẹ, bốn chị gái đều coi ông ta là báu vật trong nhà. Dù làng quê nghèo khó, nhưng ông ta chưa bao giờ thiếu ăn thiếu mặc. Khi còn bé, cả làng còn lo thiếu cơm ăn thì ngày nào ông ta cũng phải có thịt. Nếu ông ta thấy trong bát cơm không có thịt sẽ gào khóc. Có lần, bố ông ta hết tiền không thể làm gì khác đành thương lượng với ông ta: Thận Độc à, ngày mai bố mua thịt cho con được không?

Giả Thận Độc nhớ rất rõ, khi ấy ông ta mới sáu tuổi, đã cầm một viên gạch đập vỡ nồi, vừa đập vừa khóc: “Con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt! Không có thịt thì đừng ai ăn cơm.”

Cuối cùng, bố ông ta phải đi vay tiền khắp nơi, mua bằng được thịt trên thị trấn thì mới dỗ được ông ta.

Lớn lên trong sự nuông chiều như vậy, Giả Thận Độc cảm thấy mình là trung tâm của thế giới.

Ông ta sống trong sự nuông chiều nên rất gắn bó với quê nhà, bởi đây là nơi gắn liền với tuổi thơ hạnh phúc, vui vẻ nhất của ông ta.