Thiếu nữ tuổi đôi mươi đầy sắc hoa, sao lại c.h.ế.t được chứ?
Triệu Hướng Vãn thở dài một hơi: “Cô đừng khóc, từ từ kể cho tôi nghe. Văn Thiến Ngữ c.h.ế.t thế nào? Cảnh sát nói sao? Đã bắt được hung thủ chưa?”
Tưởng Đinh Lan vừa khóc vừa kể, vì cảm xúc không ổn định nên lời nói có phần lộn xộn, nhưng dưới sự kiên nhẫn lắng nghe và hỏi han của Triệu Hướng Vãn, cô ấy dần dần sắp xếp lại câu chuyện.
Tưởng Đinh Lan và Văn Thiến Ngữ đều rất chăm chỉ học tập.
Tưởng Đinh Lan sau khi bị bắt cóc đến vùng núi, trải qua bạo hành gia đình, mang thai, tự tử, sảy thai, thân thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, trí nhớ cũng giảm sút rõ rệt. Thêm vào đó, một năm không học sách, cô ấy đã quên hết nhiều kiến thức cơ bản của chuyên ngành. Dù bắt đầu lại từ năm hai, cô ấy vẫn cảm thấy rất khó khăn, vì vậy cô ấy học hành vô cùng chăm chỉ, ngày nào cũng đến phòng tự học, học đến khi đèn tắt mới thôi.
Văn Thiến Ngữ là người địa phương, bố mẹ cô ấy đều làm việc trong hệ thống hóa dầu, điều kiện gia đình khá tốt. Cô ấy muốn đi du học, nhưng điểm tiếng Anh chưa đạt yêu cầu, vì vậy ngoài giờ học chuyên ngành, cô ấy phải dành nhiều thời gian hơn để học tiếng Anh, ngày nào cũng cùng Văn Thiến Ngữ đi học buổi tối, trong túi lúc nào cũng có máy nghe nhạc cá nhân, tai nhét tai nghe, tranh thủ mọi lúc mọi nơi để luyện nghe.
Ngày 17 tháng 10 năm 1992, thứ bảy, trời mưa.
Tưởng Đinh Lan và Văn Thiến Ngữ cùng đi lấy cơm ở nhà ăn, rồi quay về ký túc xá ăn. Sau khi ăn xong, hai người cùng đến phòng tự học ở tầng một của tòa nhà giảng đường.
Đến chín giờ, Tưởng Đinh Lan cảm thấy hơi lạnh. Lúc ra ngoài cô ấy chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, ban đầu không thấy gì nhưng đến tối, khi không khí lạnh ập xuống thì cảm thấy không chịu nổi. Cô ấy ngẩng đầu lên thì phát hiện trong phòng học chỉ còn hai người là cô và Văn Thiến Ngữ, lập tức đề nghị đi về phòng.
Văn Thiến Ngữ vẫn còn một phần bài kiểm tra nghe chưa hoàn thành, bảo Tưởng Đinh Lan cứ về trước, nói rằng lát nữa cô ấy sẽ về nhà, không về ký túc xá.
Văn Thiến Ngữ là người Bắc Kinh, thỉnh thoảng cuối tuần sẽ về nhà, Tưởng Đinh Lan dặn cô ấy chú ý an toàn rồi cầm ô về ký túc xá.
Đến sáng thứ hai, Văn Thiến Ngữ vẫn chưa quay lại ký túc xá, Tưởng Đinh Lan bắt đầu thấy lo lắng không yên.
Hai bạn cùng phòng là Đồng Linh và Lưu Giai Thuận lại không để ý gì, họ đều nói cô ấy đã lớn thế rồi, lại là người địa phương, làm gì có chuyện gì được cơ chứ? Chắc là ngủ nướng ở nhà, không muốn đi học thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sáng thứ hai lớp Kế toán có bốn tiết học, Tưởng Đinh Lan ngồi trong lớp mà lòng không yên.
Vì từng có kinh nghiệm bị bắt cóc, nên Tưởng Đinh Lan rất nhạy cảm với những chuyện như thế này. Khó khăn lắm mới học xong bốn tiết học, cô ấy vội vàng hỏi bạn cùng lớp ngành Quốc Tế của Văn Thiến Ngữ xem Văn Thiến Ngữ có đến lớp hay không, rồi nhanh chóng trở về ký túc xá, tìm số điện thoại và xuống tầng một của khu quản lý ký túc để gọi về nhà Văn Thiến Ngữ.
Văn Thiến Ngữ là con một, điều kiện trong nhà khá tốt, bố là trưởng khoa xây dựng của xí nghiệp hoá chất thủ đô, mẹ là nhân viên kế toán tại phòng tài vụ của xí nghiệp. Cả gia đình ba người sống trong căn hộ được phân từ đơn vị, căn nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách, cực kỳ rộng rãi. Năm 1990, sau khi Văn Thiến Ngữ đỗ đại học, cô ấy bắt đầu ở ký túc xá. Bố mẹ cô đã trả khoản phí lắp đặt điện thoại rất cao để tiện liên lạc với con gái.
Tưởng Đinh Lan biết số điện thoại nhà Văn Thiến Ngữ, nhưng chỉ ghi số điện thoại trong muốn cuốn sổ tay nhỏ, bình thường chưa gọi về nhà Văn Thiến Ngữ bao giờ.
Người bắt máy là mẹ của Văn Thiến Ngữ, Nhiêu Sương.
"Alo, xin chào."
Tưởng Đinh Lan lễ phép hỏi: "Xin hỏi đây có phải nhà của Văn Thiến Ngữ không ạ?"
"Đúng rồi, cháu là?"
"Cháu chào dì ạ, cháu là bạn cùng phòng của Văn Thiến Ngữ, cháu tên là Tưởng Đinh Lan."
Giọng Nhiêu Sương rất dịu dàng: "À, Tưởng Đinh Lan, dì biết cháu, cháu là bạn thân của Thiến Thiến. Cháu có chuyện gì sao?"
Tưởng Đinh Lan hỏi: "Dì ơi, cho cháu hỏi tại sao hôm nay Văn Thiến Ngữ không quay lại trường ạ? Sáng nay có bốn tiết học, nhưng cháu không thấy cậu ấy đến trường."
Nhiêu Sương lập tức trở nên lo lắng: "Thiến Thiến không ở trường à? Sao lại không đi học được chứ?"
Tưởng Đinh Lan cũng bắt đầu hoảng sợ: "Tối hôm kia cậu ấy về nhà mà, giờ lẽ ra phải ở nhà chứ ạ?"
Nhiêu Sương cũng hoảng hốt: "Không, Thiến Thiến không về nhà tối thứ bảy, trưa hôm đó dì còn gọi điện cho con bé, con bé nói không về nhà mà."
Giọng Tưởng Đinh Lan bắt đầu run rẩy: "Tối hôm thứ bảy cháu và Văn Thiến Ngữ cùng nhau đi tự học buổi tối, đến chín giờ cháu về trước, cậu ấy nói còn một phần nghe chưa làm xong, khoảng mười phút nữa sẽ về nhà. Cậu ấy hay về nhà vào cuối tuần, nên cháu không để ý lắm. Tối thứ bảy cậu ấy không về ký túc, cả ngày chủ nhật cũng không thấy, sáng nay không đến lớp nên cháu mới gọi hỏi dì."