Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 659: Một Mầm Non Bắn Súng Tốt





“Bất kỳ cây bút nào cũng được sao?”

Tôn Tụ lặp lại lời của Triệu Hướng Vãn, cảm thấy thái dương hơi giật đau.

Hai thực tập sinh được Sở Công an tỉnh Tương phái đến kiêu ngạo thạt đấy.

Tôn Tụ vốn đã cảm thấy áp lực vì vụ án quan trọng gần đây, vô thức nhướng mày, quay người cầm đại một cây bút bi màu xanh trên bàn và đưa qua: “Đây, bút.”

Triệu Hướng Vãn nhận lấy cây bút bi, nhìn sang Quý Chiêu: “Cây bút này, được không?”

Quý Chiêu gật đầu, cánh tay dài vươn ra, nhận lấy cây bút bi trông bình thường ấy từ tay Triệu Hướng Vãn.

Đầu bút bi có dạng hơi tròn, nét bút khá mềm, không thể như bút máy hay bút chì mà vẽ ra những đường nét cứng cáp. Nhẹ nhàng vẽ một nét, mực dầu khô dính lên tờ giấy A4 thường, kéo theo một đường nét màu xanh dương mềm mại.

Tôn Tụ cười khẩy, có chút hả hê hỏi: “Sao rồi? Có phải là bút nào cũng được không? Hay là để tôi tìm cho cậu một cây bút than nhé.”

[Nói mạnh miệng cái gì chứ! Bút nào cũng được sao, hừ. Khi lão Ninh làm việc, bảng vẽ, giấy vẽ, bút than đều phải chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Khi luyện tập thường ngày, cũng mang theo bảng vẽ, đi khắp nơi quan sát, dùng bút chì phác thảo nhanh, phân tích khuôn mặt thành hàng chục điểm chính, giống như ghép hình để vẽ ra một bức chân dung có bảy, tám phần giống người thật, khó lắm chứ. Không phải là vẽ từ ảnh đâu, chỉ dựa vào lời miêu tả của người khác để vẽ, yêu cầu cao lắm. Cậu còn nói là bút nào cũng được à, xì!]

Nghe thấy lời thầm thì trong lòng của Tôn Tụ, Triệu Hướng Vãn cũng cảm thấy lo lắng. Cô có niềm tin vào Quý Chiêu, biết rằng anh có khả năng “vừa nhìn đã nhớ kỹ” với những người, vật, cảnh mà anh đã gặp, giống như chụp ảnh lại trong đầu và có thể lấy ra bất cứ lúc nào. Nhưng… hôm nay không phải là trận địa quen thuộc, giấy bút cũng rất tùy tiện, liệu Quý Chiêu có thể khiến họ nể phục không?

Cầm giấy và bút trong tay, sau khi thử cảm giác của bút, biểu cảm trên mặt Quý Chiêu trở nên nghiêm túc và trầm tĩnh hẳn.

Anh đặt tờ giấy lên bàn, tay trái nhẹ nhàng vuốt qua, kiểm tra độ phẳng và mịn của tờ giấy.

Gan bàn tay trái hơi mở ra, cổ tay nhấc nhẹ, ngón cái và ngón trỏ tạo thành một chữ “C” lớn, ấn vào góc trên bên trái của tờ giấy.

Ánh mắt của Quý Chiêu chăm chú nhìn vào mặt giấy, tay phải nhấc nhẹ, cầm bút lơ lửng trên không trung, giữ khoảng cách một tấc với mặt giấy, không hề di chuyển chút nào.

Mỗi bước đều diễn ra rất nhịp nhàng, có một vẻ đẹp không thể diễn tả của nhịp điệu và sự hài hòa.

Các thành viên của tổ trọng án ngồi đó có chút xúc động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Cậu ta giữ tay ổn đấy! Là một mầm non b.ắ.n s.ú.n.g tốt, không biết khả năng b.ắ.n của cậu ta thế nào.]

[Khi dừng bút, tay và bút không nhúc nhích chút nào, khả năng điều khiển bút quá mạnh! Có vẻ như cậu ta có chút bản lĩnh thật sự đấy nhỉ?]

[Vẽ chân dung thế nào thì chưa biết, nhưng tư thế vẽ thì đẹp lắm.]

Tất cả ánh mắt đều tập trung vào Quý Chiêu, nhưng anh vẫn không động đậy.

[Không cần miêu tả chi tiết, chỉ cần nói cảm giác là được.]

Nghe lời của Quý Chiêu, Triệu Hướng Vãn ngẩng lên nhìn các cảnh sát đang nín thở chờ đợi Quý Chiêu bắt đầu vẽ: “Không cần cụ thể như mắt, mũi, miệng đâu, các anh có thể nói cảm giác của mình về người đó, trừu tượng một chút cũng được.”

Những người trong tổ trọng án nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy khó tin.

Hiện nay, vẽ chân dung trong chuyện điều tra hình sự ở trong nước đều phân chia khuôn mặt thành mắt, tai, miệng, mũi và nhiều phần khác, ví dụ như mắt có mắt cá, mắt phượng, mắt hạnh, mắt dài, mắt tròn, mắt xếch, mắt rủ, mắt tam giác… mũi thì có mũi khoằm, mũi hếch, mũi nhọn, mũi dày, mũi sư tử, mũi giọt nước… Sau đó dựa vào lời mô tả của nhân chứng, hỏi chi tiết từng đặc điểm khác nhau, cuối cùng ghép các phần đó lại để tạo ra gương mặt tổng thể.

Không có họa sĩ chân dung nào lại nói: Hãy nói cho tôi cảm giác của bạn.

Cảm giác là gì? Đẹp, thanh tú, nho nhã, trong sáng, hung hãn, xấu xí, bỉ ổi… đó đều là cảm giác, mỗi người một vẻ, từ mắt đến trái tim, bạn muốn thể hiện ra qua bức vẽ ư? Đùa không vui đâu!

Tuy nhiên, vì cậu nhóc này đã tự chuốc lấy rắc rối, nên mọi người cũng không khách sáo, bắt đầu nói thoải mái.

“Ở sở cảnh sát của chúng tôi thì được xem là người nho nhã, mặc cảnh phục thì oai phong, nhưng mặc thường phục thì giống như một giáo sư đại học.”

“Tính cách hiền lành, nghiêm khắc với bản thân, rộng lượng với người khác, làm gì cũng đặc biệt chăm chỉ nỗ lực.”

“Không thích vận động, sở thích hàng ngày là đi bộ và vẽ tranh, khi nhìn người thì hơi chăm chăm, như thể đang vẽ người ta lên giấy vậy.”



Cuối cùng, Quý Chiêu cũng chuyển động.

Trong những lời nói của mọi người, tay phải của anh đột nhiên chuyển động.