Mặc dù mọi người nghe không hiểu mấy lời Triệu Hướng Vãn nói, nhưng nhìn thấy bóng người ngoài cửa cũng không di chuyển nữa, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Quý Cẩm Mậu cắn chặt môi, cố gắng khống chế cảm xúc căng thẳng và kích động của mình.
Trong hai mươi mốt năm qua, kể từ khi bắt đầu học nói cho đến khi học đại học, Quý Cẩm Mậu dành toàn bộ tình yêu cho con trai, ông ấy đã thử qua vô số lần, cũng thất bại vô số lần, thế nên ông ấy rất hiểu Quý Chiêu.
Cho dù chỉ đơn giản là ngừng di chuyển, thế nhưng Quý Cẩm Mậu biết, Quý Chiêu đang phản hồi lời nói của Triệu Hướng Vãn!
Ông ấy khóc lóc như thế vậy mà Quý Chiêu làm như không nghe.
Lạc Nhất Huy khuyên nhủ an ủi, vậy mà tay chân của Quý Chiêu càng chuyển động nhiều hơn.
Thế nhưng Triệu Hướng Vãn chỉ mới nói dừng lại, anh lập tức ngừng lại luôn!
Quý Cẩm Mậu cũng không còn nghi ngờ gì nữa, nước mắt thi nhau rơi xuống, nghẹn ngào năn nỉ Triệu Hướng Vãn: “Cô nói đi, nói tiếp đi, cô tiếp tục nói chuyện với nó đi.”
Hứa Tung Lĩnh nhíu mày, âm thầm cắn răng.
Con bé này cũng to gan thật! Cậu Quý Chiêu trước mặt này cũng là con trai độc nhất của gia đình giàu có nhất ở thành phố Tinh này, nếu như xảy ra chuyện không may, ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Dù sao bản thân Hứa Tung Lĩnh cũng còn có các thành viên đội hình sự ủng hộ, tất cả hành động của anh ta đều là trách nhiệm phải làm.
Thế nhưng còn Triệu Hướng Vãn thì sao? Cô cũng chỉ là sinh viên năm nhất đại học, sao còn dám một mình đấu trí với người đang có ý định tự tử chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ở trong cục cảnh sát, mỗi khi gặp phải chuyện thế này đều cần phải có chuyên gia đàm phán ra mặt nói chuyện với đối phương, cho dù là người đã từng học tâm lý học, có kinh nghiệm đàm phán phong phú, các chuyên gia cũng không dám chắc chắn bản thân có thể trao đổi bình thường với một người mắc bệnh tự kỷ!
Hứa Tung Lĩnh vô cùng không đồng ý, nghĩ nếu lỡ như xảy ra chuyện thật thì bản thân nên làm gì để bảo vệ cô.
Chu Phi Bằng lại hưng phấn nhìn chằm chằm Triệu Hướng Vãn, sự ngưỡng mộ dành cho người giỏi khiến anh ta cảm thấy cô gái trước mặt mình lúc này xinh đẹp tựa như một bức tranh, còn tuyệt mỹ hơn cả ánh đèn neon ngoài kia.
Toàn bộ tinh thần của Triệu Hướng Vãn đều tập trung trên người Quý Chiêu đang cách cô ba thước.
“Bay mệt rồi thì ngừng một chút đi.” Trong giọng nói của cô mang theo một uy lực thần kỳ, thành công trấn an cảm xúc lo lắng của Quý Chiêu.
Gió ngừng thổi, tuyết ngừng bay, chim sơn ca cũng không tiếp tục quanh quẩn nữa, vui sướng vỗ cánh.
[Không có cành cây, không ngừng được.]
Một giọng nói trẻ trung và tao nhã vang lên trong đầu Triệu Hướng Vãn.
Đây là giọng nói của Quý Chiêu sao? Anh có thể nói chuyện sao? Anh đồng ý trao đổi với cô sao?
Triệu Hướng Vãn cố gắng kiềm chế cảm xúc kích động của mình, dịu dàng hướng dẫn anh: “Một cành cây có khó gì đâu chứ? Anh thử vẽ một cái cây đi.”
Lần đầu tiên có người nhìn thấy được nội tâm anh, biết anh bay mệt, biết anh đang muốn tìm một chỗ nghỉ chân, Quý Chiêu lựa chọn tin tưởng lời nói của Triệu Hướng Vãn vô điều kiện.
Vẽ một cái cây sao? Một cây bút vẽ đột nhiên xuất hiện trong thế giới của Quý Chiêu, nhẹ nhàng vẽ một cái, một cây đại thụ xuất hiện. Chú sơn ca đã mệt mỏi từ lâu vui mừng kêu lên một tiếng, vỗ cánh bay về phía cây đại thụ kia, tuỳ ý tìm cho mình một cành cây rồi đậu xuống.