Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 675: Tại Sao Lại Giết Chết Một Cô Gái Tốt Như Thế!





Tất cả mọi người ở cục công an ở khu vực Tây Sơn đều cảm thấy phấn chấn không thôi.

Họ Câu là một họ hết sức hiếm có, trên khắp cả nước cũng không có tới ba mươi ngàn người mang họ này, sau khi khoá chặt tại tỉnh Y, phạm vi điều tra lại càng được thu hẹp lại.

Bộ công an ra chỉ thị, cục cảnh sát tỉnh Y phối hợp điều tra, nhanh chóng tìm ra toàn bộ những người mang họ Câu ở tỉnh Y, sau đó tiến hành so sánh với bức phác hoạ chân dung, không tới một tuần, Câu Vị Bình sa lưới.

Hôm Câu Vị Bình được chuyển tới Kinh Đô là một ngày mưa.

Gió mùa thu cùng với mưa mùa thu khiến lòng người buồn rầu không thôi.

Nhiêu Sương và Tưởng Đinh Lan cố chấp ngồi chờ ở sảnh chờ của cục cảnh sát, bà ấy muốn gặp được hung thủ đã g.i.ế.c c.h.ế.t con gái mình, bà ấy muốn chất vấn hắn ta, tại sao lại g.i.ế.c c.h.ế.t Văn Thiến Ngữ, tại sao lại g.i.ế.c c.h.ế.t một cô gái tốt như thế!

Xe cảnh sát đậu ở trước cửa, đèn đỏ loé lên.

Nhiêu Sương cũng không thèm che dù, cứ thế chạy về phía cửa, nhìn Câu Vị Bình vừa được đưa xuống khỏi xe, sắc mặt hắn ta tái xanh, lưng còng như tôm.

Đầu tóc Nhiêu Sương bạc trắng, nước mưa nhỏ xuống từ đỉnh đầu bà ấy, Nhiêu Sương khàn giọng lên tiếng: “Hung thủ! Mày là hung thủ g.i.ế.c người! Mày sẽ c.h.ế.t không được tử tế…”

Hai tay Câu Vị Bình đang bị còng chặt, gầy tới mức trơ xương, trong lòng xám như tro tàn, vừa nghe thấy tiếng gọi của Nhiêu Sương, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, mờ mịt nhìn người phụ nữ yếu ớt, đầu tóc bạc trắng kia.

Mỗi một người đều được cha mẹ nuôi nấng thành người, tại sao có người thành công, giàu có, nhưng có người lại trở thành tù nhân?

Câu Vị Bình không biết mình sai ở đâu.

Bộ công an có nhiều vụ án bí ẩn, chưa có lời giải như thế, sao tới lượt hắn ta lại trở nên một con chuột nhắt trốn chui trốn lủi nơi đầu đường, bị người người đánh mắng chứ?

Hắn ta trở về quên hương ở huyện Yên, nơi này có thể nói là một nơi cho họ Câu, cũng được xem như một dòng họ lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Câu Vị Bình đang chuẩn bị mở một cửa hàng vật liệu xây dựng ở trấn trên, hắn ta đi làm ở Kinh Đô mấy tháng, phát hiện việc buôn bán xi măng, cát xây dựng có lợi nhuận vô cùng nhiều, thế là dự định sẽ mở cửa hàng trước, sau đó sẽ liên lạc với mấy công trường, phát triển sự nghiệp của riêng mình.

Thế nhưng không ngờ, hắn ta còn chưa ở dưới quê được bao lâu, hoạ đã kéo tới.

Cha mẹ hắn ta bị doạ sợ, nơm nớp lo sợ cầm lấy tờ báo, chỉ vào bản tin treo thưởng tìm người ở bên trên: “Con trai à, cái này… Đây chẳng phải là con sao? Rốt cuộc con đã làm cái gì? Tại sao bây giờ lại bị truy nã, công an cả nước đều đang truy nã con kia kìa?”

Sau khi định thần lại có chuyện gì đang xảy ra, Câu Vị Bình sợ tới mức hồn siêu phách lạc.

Sao chân dung của mình lại xuất hiện trên mặt báo thế này?

Bức tranh này là do ai vẽ thế kia? Cho dù hắn ta có đến tiệm chụp ảnh chụp một tấm ảnh rồi phóng to, đóng khung rồi treo lên tường cũng không giống đến mức này!

Đừng nói là cha mẹ, người đã sinh ra hắn ta, cho dù là người nào có quen biết với hắn ta ở trấn trên cũng có thể nhận ra hắn ta nếu đọc báo.

Câu Vị Bình thấy mọi chuyện không ổn, thu dọn hành lý chuẩn bị bỏ trốn.

Thế nhưng, ngay khi Câu Vị Bình vừa chạy ra tới cửa, mười mấy chú bác và anh chị em trong nhà đều xầm xẻng chạy tới cản hắn ta lại, một bãi nước bọt phun tới chân hắn ta: “Vứt hết mặt mũi nhà họ Câu rồi, gia đình chúng ta không có thứ như mày! Mau chóng đi đầu thú, nhận tội đi, nếu không cả nhà sẽ cắt đứt gân chân rồi đưa mày đến cục cảnh sát đấy.”

Câu Vị Bình ỷ vào việc bản thân từng huấn luyện trong quân đội, thế là bắt đầu vùng thoát khỏi sự trói buộc của mọi người.

Cho tới khi thoát khỏi đó, trên người Câu Vị Bình đã đầy vết thương, balo đeo trên lưng cũng không biết đã rơi ở đâu, trên người chằng chịt vết thương. Câu Vị Bình bi thương phát hiện, bây giờ hắn ta đã là phản bội lại gia đình, cũng không thể quay trở về gia đình, trở về nhà họ Câu nữa rồi.

Cho dù hắn ta đi tới đâu cũng phát hiện trên cột điện, trên tường của các nhà nghỉ, khách sạn, trạm xe buýt đều đang dán lệnh truy nã bản thân hắn ta.

Từng chi tiết đều giống tới đáng sợ.

Cho dù cách xa mấy mét cũng có thể phát hiện bức vẽ mang đầy tính nghệ thuật này, à, không phải, bức phác hoạ chân dung mới phải.

Trước đây, Câu Vị Bình đã từng nhìn thấy chân dung nghi phạm bị truy nã dán đầy trên những cột điện, thế nhưng đó chỉ là một bức ảnh đen thùi lùi, gương mặt mờ ảo, nhìn ai cũng thấy giống. Nếu như đặt bức phác hoạ chân dung và người thật ở cùng một chỗ có lẽ có thể phát hiện vài chỗ tương tự, nhưng nếu dựa vào bức ảnh để tìm người thì sao? Chắc chắn độ khó vô cùng lớn, trừ khi là người thân cận của nghi phạm, thế thì mới có thể dễ dàng nhận ra.