Mạnh An Nam “Ối lên một tiếng: "Đúng đúng, chẳng trách tôi nghe chị họ nói xong cũng cảm thấy không thoải mái trong lòng, nhưng lại không thể nói rõ là tại sao lại như thế, nhưng lại cứ suy nghĩ vấn đề đó mà không ngủ được, trong lòng cứ bận tâm về chuyện này mãi không thôi."
Triệu Hướng Vãn gật đầu: "Đó chính là trực giác của phụ nữ, hay còn gọi là giác quan thứ sáu. Mặc dù cậu không thể nói rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng cậu sẽ cảm thấy có gì đó không ổn. Gặp phải tình huống này, nhất định phải cẩn trọng, cẩn trọng và cẩn trọng."
Triệu Hướng Vãn có quyền phát ngôn tuyệt đối trong ký túc xá, nghe lời cô nói xong, Mạnh An Nam lập tức không nói hai lời, lấy giấy bút ra, bắt đầu viết đơn xin phép, chuẩn bị đi tìm chủ nhiệm lớp xin nghỉ. Viết được một nửa, cô ấy có chút do dự, ngẩng đầu lên hỏi: "Các cậu ơi, lý do ra xin nghỉ tôi phải viết gì đây? Không thể nói là để giúp chị họ mình đánh giá bạn trai của chị ấy được, đúng không?"
Vũ Như Hân gợi ý: "Cậu cứ viết là chị họ cậu bị bệnh, đang ở một mình trong bệnh viện, cậu phải đến chăm sóc chị ấy."
Mạnh An Nam không dám nói dối, do dự không viết tiếp: "Nhưng mà, chị họ tôi đâu có bệnh gì đâu."
Chương Á Lan quả quyết nói: "Có bệnh đấy, bệnh yêu đến mù quáng."
Mạnh An Nam không nhịn được mà bật cười, bật cười thành tiếng rồi bắt đầu nghiêm túc viết đơn xin nghỉ phép.
Chiều hôm sau, Mạnh An Nam thuận lợi được phép ra khỏi trường. Đến tám giờ tối, Mạnh An Nam trở về ký túc xá, gương mặt đầy vẻ băn khoăn.
Ba cô bạn cùng phòng chờ cô ấy từ sáng, nhanh chóng kéo cô ấy ngồi xuống, vội vàng hỏi: "Sao rồi? Đã gặp chưa? Thế nào? Có vấn đề gì không?"
Mạnh An Nam nhíu mày, thở dài một hơi, ánh mắt lướt qua gương mặt của Chương Á Lan, Vũ Như Hân và Triệu Hướng Vãn, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi cũng không biết nữa."
Triệu Hướng Vãn ngẩng lên nhìn Mạnh An Nam, dịu nhẹ nói: "Đừng vội, cứ từ từ kể, chúng ta cùng nhau giúp cậu nghĩ cách."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mạnh An Nam nhăn mày, chậm rãi chia sẻ những gì đã xảy ra hôm nay và cảm nhận của mình với các bạn cùng phòng.
Chiều nay, Mạnh An Nam ra khỏi trường, đến trường mẫu giáo tìm Cung An Di, sau đó nói muốn gặp người đàn ông kia. Cung An Di lớn lên cùng Mạnh An Nam, rất tin tưởng em họ mình, hơn nữa cô ấy cũng đang do dự không quyết định, nghe yêu cầu này thì lập tức gọi điện cho đối tượng của mình, hẹn anh ta cùng ăn tối.
Đối tượng của Cung An Di tên là Khúc Hựu Triết, năm nay hai mươi sáu tuổi, không hút thuốc, không uống rượu, hoàn toàn có thói quen xấu nào, làm việc cực kỳ đúng giờ. Cung An Di hẹn anh ta ăn tối lúc sáu giờ, anh ta đến trước mười phút, vừa thấy hai chị em cô ấy, thì lập tức đứng dậy, thái độ rất lịch sự.
Khúc Hựu Triết mặc một chiếc áo sơ mi sọc trắng nền xanh, bên ngoài là áo khoác xanh đậm, quần đen, giày da đen, trên cổ tay trái đeo một chiếc đồng hồ cơ, tay trái đặt dưới cổ tay phải, chìa tay ra với Mạnh An Nam, mỉm cười nói: "Xin chào, em là Mạnh An Nam phải không? Anh hay nghe An Di nhắc đến em lắm đó. Anh là Khúc Hựu Triết, người theo đuổi chị họ em."
Mạnh An Nam mặc trang phục thể thao, vẫn giữ phong cách gọn gàng thường ngày. Cô ấy đưa tay ra bắt tay với Khúc Hựu Triết, cảm thấy tay anh ta rất mềm.
"Giống như tay của phụ nữ vậy, cực kỳ mềm mại." Đây là ấn tượng đầu tiên mà Mạnh An Nam nói với các bạn cùng phòng.
Lần này, Triệu Hướng Vãn chủ động ngắt lời, hỏi một số chi tiết: "Cậu có nhìn thấy móng tay của anh ta không? Có được cắt gọn gàng không? Có bẩn không?"
Mạnh An Nam nghĩ ngợi: “Hình như là có để một chút móng tay, nhưng được cắt tỉa rất tròn trịa, mỗi móng tay đều trông như vỏ sò, còn tinh tế hơn của tôi nhiều.”
Trong phòng ký túc xá, cả bốn cô gái đồng loạt giơ tay lên, đôi tay hồng hào, móng tay sạch sẽ và gọn gàng, nhưng không ai để dài vì phải tập luyện thể lực mỗi ngày, tất cả đều cắt ngắn cụt lủn.
Mạnh An Nam nhìn ngón tay ngắn cũn và thô của mình, thở dài một câu: “Hầy, tay tôi thì coi như bỏ đi rồi, xấu hơn các cậu cũng đành, nhưng xấu hơn cả tay của Khúc Hựu Triết thì quá đáng thật đấy.”
Triệu Hướng Vãn hỏi tiếp: “Anh ta có để râu không?”
Mạnh An Nam lắc đầu: “Chắc là mới cạo đấy, da mặt anh ta rất mịn màng. Khuôn mặt trắng trẻo, lông mày cong cong, đôi mắt to tròn, sống mũi cao, môi mỏng, đúng kiểu mà chị họ tôi thích. Quần áo của anh ta rất sạch sẽ, có thể thấy là một người thích sạch sẽ. Khi đến gần, tôi còn có thể ngửi thấy một mùi hương dễ chịu phát ra từ anh ta nữa, không biết là mùi của nước cạo râu, dầu gội, xà phòng hay gì khác nữa."
Triệu Hướng Vãn hỏi: “Có thể nào là mùi nước hoa không?”