Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 717: Tại Sao Sinh Ra Con Gái Thì Phải Giết Chết Cô Bé?





Ngoài mặt, mối quan hệ giữa Bảo Gia Tuấn và Giản Đằng chỉ là mối quan hệ giữa lãnh đạo và cấp dưới, bình thường gặp mặt nhau cũng chỉ khách sáo hỏi thăm vài câu, chẳng có tí thân thiết gì, nhưng ở những lúc riêng tư hai người họ lại dính sát vào nhau, tự như một cặp anh em thân thiết. Câu lạc bộ quần vợt này chính là cung điện mà Bảo và Giản mở cho riêng mình.

Thế nhưng ăn bánh thì cũng có ngày phải trả tiền thôi, bây giờ Bảo Gia Tuấn ngồi trong phòng thẩm vấn, cảm giác mình đã bị lột sạch hết cả, linh hồn tiếp nhận sự tra hỏi, thẩm vấn, tất cả những thủ đoạn thao túng tâm lý người khác mà anh ta thường sử dụng đều vô dụng trước mặt cảnh sát.

Anh ta siết chặt hai tay mình, móng tay trên ngón út dài, lúc này đ.â.m sâu vào lòng bàn tay anh ta, sự đau đớn khiến đầu óc anh ta tỉnh táo hơn. Anh ta không dám ngẩng đầu nhìn Triệu Hướng Vãn, ánh mắt dừng lại trên cơ thể của Cao Quảng Cường, cười khổ nói: “Sĩ quan Cao, cái c.h.ế.t của Đóa Đóa mãi mãi là một nỗi đau đớn trong lòng tôi, bây giờ ông hỏi tôi thế này, là đang muốn xé toạc lòng của tôi ra đấy à? Đó là con gái tôi, là m.á.u thịt của tôi…”

[Con gái thì có ích gì chứ? Sau này vẫn phải gả ra ngoài, sinh được một đứa con thì cuối cùng cũng để phục vụ người ta thôi. Mặc dù nhà họ Bảo của mình không phải một gia tộc gì lớn, xuất thân từ nông thôn, nhưng tổ tiên cũng là một tướng quân có công lớn. Huyết thống di truyền là thứ vô cùng quan trọng, sao có thể tới đời mình lại không có người thừa kế được chứ? Ô Lăng Dung yêu thương Đoá Đoá như mạng sống mình vậy, không cho phép mình nói tới việc sinh thêm đứa nữa, cũng không còn cách nào khác…]

Không còn cách nào khác? Cái gì gọi là không còn cách nào khác?

Đều là phụ nữ, thế nên Triệu Hướng Vãn ghét cay ghét đắng tư tưởng trọng nam khinh nữ thế này.

Chán ghét phụ nữ như thế, sao lại còn kết hôn với phụ nữ làm gì, không những thế còn để cho người phụ nữ sinh con?

Triệu Hướng Vãn lên tiếng nói: “Bảo Gia Tuấn, ai là người sinh ra anh? Đàn ông hay là phụ nữ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bảo Gia Tuấn cắn răng, từ chối trả lời một câu hỏi như thế.

Triệu Hướng Vãn cũng không cần anh ta trả lời, nói thẳng: “Thân là một người đồng tính luyến ái, anh hy vọng mọi người không kỳ thị mình. Thế mà trái lại anh lại đi kỳ thị phụ nữ? Tại sao sinh ra con gái thì phải g.i.ế.c c.h.ế.t cô bé?”

Bảo Gia Tuấn hét lớn: “Không có! Tôi đã nói là tôi không có!”

Đôi mắt phượng của Triệu Hướng Vãn híp lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Vậy thì chứng minh cho tôi thấy đi, chứng minh rằng anh không ra tay ấy.”

Lời nói của Bảo Gia Tuấn bắt đầu không còn mạch lạc nữa: “Chính Ô Lăng Dung và mẹ tôi ra ngoài, vậy nên cũng dùng xe đẩy em bé đẩy con bé ra ngoài cùng. Gần trường học có một đoạn đường trải xi măng rất dài, Ô Lăng Dung lại không giữ chặt chiếc xe vậy nên chiếc xe đẩy trẻ em cứ thế lao xuống. Tôi không hề có mặt ở đó, sao tôi ra tay được, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi!”

[Mẹ mình và Ô Lăng Dung cùng ra ngoài, thừa lúc cô ta đang chào hỏi với các thầy cô khác, mẹ mình đã nhân cơ hội cởi đai an toàn trên người Đoá Đoá, sau đó khi đi đến đoạn đường có dốc, mẹ mình đã hất tay Ô Lăng Dung ra, lúc chiếc xe đẩy lao xuống dốc, mẹ mình giả vờ lao xuống, nhưng trên thực tế là đang cản đường Ô Lăng Dung, bà ấy bắt lấy chiếc xe đẩy, hai tay run lên, đứa bé bay ra ngoài.]

Vì để g.i.ế.c c.h.ế.t cô cháu gái chỉ mới sáu tháng tuổi của mình, bà nội đã tự mình ra tay, đúng là dùng trăm phương nghìn kế.

[Hai năm nay, tinh thần của mẹ mình không ổn lắm, nói vừa nhắm mắt là nhìn thấy Đóa Đóa đang khóc, cảnh tượng m.á.u me đầm đìa lúc Đoá Đoá đập đầu vào đá đã dọa sợ bà ấy, từ tận sâu trong lòng bà ấy vẫn luôn ám ảnh bởi hình ảnh này. Nếu không phải mình ngăn cản, e rằng bà ấy đã đến thành phố tìm Ô Lăng Dung để cúi đầu sám hối. Vậy nên bây giờ mình không thể không ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t Ô Lăng Dung được, hơn nữa cũng bởi vì bà ấy để lộ ít nhiều, khiến Ô Lăng Dung đột nhiên phản kháng lại? Một người phụ nữ, thẳng thắn làm nên chuyện thì chưa thấy đâu, nhưng thất bại thì có thừa!]

Triệu Hướng Vãn vẫn đứng đó, giờ phút này sống lưng cô thẳng tắp, bộ đồng phục cảnh sát khiến người cô toát ra cảm giác mạnh mẽ, uy vũ vô cùng. Trong ánh mắt cô tràn ngập vẻ giễu cợt: “Bất ngờ sao? Có phải bất ngờ không, hỏi mẹ anh thử không phải là sẽ biết được ngay sao?”

Tim Bảo Gia Tuấn bắt đầu đập liên hồi, cả khuôn mặt cũng biến sắc theo, lúc đỏ lúc trắng, anh ta há miệng một cái, muốn nói nhưng cổ họng như bị một đôi tay to lớn bóp chặt, chẳng nói được dù chỉ một chữ.