Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 725: Có Người Chết!





"Đàn em của chúng ta nhanh quá, mới đó đã mua nhà rồi."

"Tôi còn đang xin nhà của đơn vị, không biết khi nào mới được sắp xếp."

"Hay là tôi cũng cắn răng mua nhà nhỉ? Làm theo Hướng Vãn chắc chắn không sai!"

Triệu Hướng Vãn cười: "Mua đi, càng ngày giá nhà sẽ càng đắt lên." Lời tiên tri này là do cô biết trước từ Triệu Thần Dương - một người trọng sinh.

Lời nói vừa dứt, tất cả thành viên tổ trọng án đều quyết định: "Mua! Vay tiền cũng phải mua."

Thậm chí ngay cả Cao Quảng Cường sắp nghỉ hưu cũng quyết định mua nhà cưới cho con trai trước.

Nói chuyện vài câu, Triệu Hướng Vãn ngồi xuống bàn làm việc của mình, sắp xếp lại các vật dụng trong ngăn kéo. Trước đây cô chỉ đến thực tập, giờ đi làm chính thức nên đồ dùng cá nhân cũng nhiều hơn.

Kể từ khi học tại Đại học Công an, Triệu Hướng Vãn hầu như không mua quần áo. Đồng phục không phải do trường phát thì cũng là do đơn vị phát, trang phục hàng ngày đều do Quý Chiêu lo liệu, thỉnh thoảng còn có dì và chị họ tặng. Quần áo và giày dép đều được xếp gọn gàng trong ngôi nhà nhỏ của cô.

Trên bàn làm việc chủ yếu là các vật dụng liên quan đến tài liệu, hồ sơ như sổ tay, bút, tài liệu học tập. Lần báo danh này, cô còn nhận được một chiếc máy nhắn tin nhỏ gọn màu đen. Máy nhắn tin bằng tiếng Trung, là thiết bị liên lạc cao cấp nhất thời bấy giờ.

Triệu Hướng Vãn nhìn máy nhắn tin một cái, rồi lấy ra một quyển sổ tay nhỏ, ghi lại số nhắn tin của các đồng nghiệp, sau đó cất máy nhắn tin và sổ vào túi. Trong trường hợp có nhiệm vụ ngoài thực địa, đây sẽ là công cụ liên lạc hữu hiệu, không bị giới hạn bởi khoảng cách.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Cao Quảng Cường nhấc máy.

Khi ông ấy đặt điện thoại xuống, nét mặt trở nên rất nghiêm trọng: "Có nhiệm vụ."

Triệu Hướng Vãn lập tức đứng dậy, sẵn sàng làm việc.

Lần này, khác với lúc thực tập, Triệu Hướng Vãn sẽ tham gia toàn bộ quá trình của vụ án.

Ngồi trên xe cảnh sát, Cao Quảng Cường nhanh chóng tóm tắt tình hình vụ án.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khu Vọng Dương ở phía tây bắc thành phố Tinh, là khu vực ngoại ô gần thành phố, có một vùng đồng ruộng và đất trồng rau lớn. Khu vực này có các khu dân cư nông thôn như thôn Hướng Dương, thôn Sơn Nam và sáu thôn làng khác, cùng với các nhà máy nhỏ như nhà máy đóng hộp, nhà máy điện cơ, và còn có một bãi rác lớn được xây dựng mười năm trước.

Việc xây dựng bãi rác lớn đã làm cho không khí trong lành ở đây trở nên ô nhiễm. So với khu vực thành thị, nơi này có cơ sở hạ tầng, giao thông, giáo dục và mức độ sầm uất kém hơn rất nhiều.

Vào lúc 7 giờ sáng, ba học sinh lớp hai ở thôn Hướng Dương đeo cặp sách đi học, nhưng không đi đường lớn mà men theo bờ ruộng vừa đi vừa chơi. Ba đứa trẻ chỉ khoảng bảy, tám tuổi, đang ở tuổi nghịch ngợm, mỗi đứa cầm một cành tre vung vẩy như kiếm, giả vờ làm kiếm khách, miệng phát ra âm thanh “hây hây”, chơi rất vui vẻ.

Ba đứa trẻ hoàn toàn quên mất mình đang trên đường đi học, càng chạy càng xa, đang đuổi nhau thì chúng bất ngờ phát hiện phía trước có một cái giếng, lập tức tò mò nhặt một hòn đá, nhắm vào miệng giếng rồi ném xuống.

Tưởng rằng sẽ nghe thấy tiếng "bõm" của hòn đá rơi xuống nước, nhưng lại không nghe thấy gì. Chúng ném thêm vài viên, vẫn không nghe thấy gì, lúc này đứa trẻ tò mò chạy đến miệng giếng, thò đầu xuống nhìn.

Cái nhìn đó khiến chúng khiếp sợ, ngay lập tức phát hiện một bàn chân.

“A! Mẹ ơi, mẹ ơi…” Bọn trẻ sợ hãi, hét lên một tiếng rồi vừa khóc vừa chạy về nhà, vừa chạy vừa hét: “Có người, có người chết!”

Bọn trẻ lao về nhà kể lại với cha mẹ, sau đó mới báo cảnh sát.

Nghe đến đây, mấy thành viên tổ trọng án trên xe bắt đầu hỏi nhau, sắp xếp lại các chi tiết cần điều tra.

"Vứt xác xuống giếng, chắc chắn hiện trường đầu tiên ở gần đây."

"Đúng vậy, không biết bên cạnh giếng có tìm thấy dấu vết gì không. Chỉ sợ dân làng đi lung tung, làm hỏng hiện trường vụ án."

"Nạn nhân là nam hay nữ? Tình trạng t.h.i t.h.ể thế nào?"

"Đồn công an địa phương đã can thiệp rồi, nạn nhân là nam, không mặc quần áo, khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt bị huỷ hoại nghiêm trọng, không thể nhận dạng."

"Vậy à? Có lẽ thủ phạm là người địa phương."

"Đúng thế, nạn nhân chắc hẳn là người trong vùng, hung thủ sợ bị nhận diện nên mới phá hủy khuôn mặt và lột hết quần áo của nạn nhân."

"Như vậy phạm vi điều tra thu hẹp lại rất nhiều, cũng là điều tốt."

Mấy cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm nói chuyện với nhau, Triệu Hướng Vãn ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe. Trước đây, cô thường tham gia những vụ án mà nghi phạm đã được xác định, chủ yếu trong giai đoạn thẩm vấn. Lần này, bắt đầu từ việc phát hiện xác chết, tiến vào hiện trường đầu tiên, ngay cả danh tính của nạn nhân cũng chưa rõ, huống chi là nghi phạm, điều này thật sự là một thách thức lớn đối với Triệu Hướng Vãn..