Quế Hữu Liên cảm giác trong miệng mình cũng bắt đầu đắng ngắt: “Hóa ra cảnh sát phá án lại lợi hại như vậy sao?”
Sức lực cô ta không lớn, lại không tìm được bất kỳ một vật sắt nào để đào một cái hố cả, nghĩ đến cách đó không xa có một cái giếng bị bỏ hoang, là nơi khi còn bé cô ta vẫn thường đến đó chơi, hiện tại cũng vì cái mùi hôi bốc lên từ nơi đó mà mọi người cũng chẳng có ai đến gần, vì vậy cô ta vứt t.h.i t.h.ể xuống giếng, sau đó lại bỏ thêm đất cát xuống đó để xử lý thi thể, không ngờ mới được có bốn ngày đã bị cảnh sát tìm được.
Còn tưởng rằng cởi hết quần áo, đập nát khuôn mặt, dù t.h.i t.h.ể có bị phát hiện thì cảnh sát cũng không thể biết được người đó là ai, không ngờ bây giờ cảnh sát lại lợi hại như vậy, có thể thông qua cái vân tay gì đó, tóc gì đó mà phán đoán người đó có phải là cha của Châu Châu hay không. Quế Hữu Liên càng nghĩ càng tức giận, cả người giống như một quả cầu bị xì hơi, tê liệt ngồi ở trên ghế, một chút sức lực cũng chẳng có.
[Sớm biết vậy thì mình đã đập nát ngón tay rồi.]
[Nhưng vẫn vô ích thôi, Châu Châu vẫn còn ở đây.]
[Ai, làm thế nào đây? Nhanh như vậy cảnh sát đã tìm được thi thể, sau đó tìm được mình, mình có thể đấu thắng được chính phủ sao? Không thể nào.]
[Nhưng có nhiều người ầm ĩ không muốn xây dựng cái đống rác đó, nhưng chính phủ có nghe hay sao? Chẳng phải cuối cùng vẫn xây đó hay sao, vô dụng, vô dụng…]
Cao Quảng Cường giơ hình ảnh t.h.i t.h.ể lên, lớn tiếng hỏi: “Người này có phải là Liêu Siêu Dũng hay không?”
Quế Hữu Liên sợ hãi liếc mắt nhìn tấm hình, cả người bắt đầu run lên. Có một số việc cô ta nhất định phải làm, nhưng khi nghĩ lại những chuyện đó, không có lúc nào cô ta không sợ hãi. Hiện tại lại nhìn thấy t.h.i t.h.ể trong tấm hình tràn đầy những vết lốm đốm khiến da đầu cô ta tê dại, nước mắt Quế Hữu Liên lại chảy xuống một lần nữa, run rẩy nói: “Phải…phải nhỉ?”
Cao Quảng Cường nói: “Phải hay không phải?”
Quế Hữu Liên bị khí thế của cảnh sát cưỡng ép, cô ta rùng mình một cái rồi đáp: “Phải!”
Cao Quảng Cường tiếp tục truy hỏi: “Là cô g.i.ế.c sao?”
Quế Hữu Liên lắc đầu: “Không phải, không phải, tôi không có g.i.ế.c anh ấy.”
Cao Quảng Cường hỏi: “Vậy vì sao trong nhà lại có quần áo dính m.á.u của anh ta?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quế Hữu Liên không phải trả lời thế nào: “Tôi không biết, tôi chỉ là muốn giặt quần áo thôi mà, không được sao?”
Cao Quảng Cường nói: “Đống quần áo dính m.á.u đó có m.á.u của anh ta, cũng có m.á.u của chính cô, ở hiện trường phát hiện ra vài mảnh vải nhỏ trùng khớp với bộ quần áo đó, cũng có nghĩa chiếc áo sơ mi này chính là chiếc áo mà Liêu Siêu Dũng đã mặc ở hiện trường vụ án. Anh ta bị lột sạch quần áo rồi bị vứt xuống giếng, mà quần áo đó lại ở nhà cô, trên sàn nhà ở phòng quản lý cũng có vết m.á.u của cô, những chuyện này cô giải thích thế nào?”
Quế Hữu Liên bị ép đến mức không có chỗ trốn, chỉ có thể cúi người xuống, ôm đầu rồi gào khóc: “Không biết, tôi không biết, tôi hoàn toàn không biết gì cảt.”
Mọi người ở trong phòng thẩm vấn trao đổi ánh mắt với nhau, cuối cùng tất cả mọi người đều nhìn sang Triệu Hướng Vãn đang viết biên bản.
Đây chính là điểm mạnh của Hướng Vãn, để cô lên!
Triệu Hướng Vãn hiểu ý của đồng nghiệp, cô khẽ gật đầu rồi bỏ bút máy xuống.
Chúc Khang nhận lấy công việc của cô, bắt đầu làm biên bản.
Triệu Hướng Vãn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn Quế Hữu Liên vẫn còn đang gào khóc: “Quế Hữu Liên, chị đừng sợ. Chúng tôi sẽ không để người tốt phải chịu oan uổng, cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ một người xấu nào.”
Giọng nói của cô giống như dòng suối nhỏ róc rách chảy qua vào mùa hạ, khiến Quế Hữu Liên đang sợ hãi cũng dần dần bình tĩnh lại.
Quế Hữu Liên buông hai tay xuống, từ từ ngồi thẳng người dậy, ngây ngẩn nhìn Triệu Hướng Vãn: “Nhưng mà… Trên đời này hoàn toàn không có công bằng, mạng của người tốt thì không dài, người xấu lại có thể sống lâu.”
Trong ánh mắt Triệu Hướng Vãn thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng: “Nói bậy. Những vụ án từng qua tay chúng tôi, người tốt vẫn sống rất tốt đẹp, người xấu mới phải c.h.ế.t không được tử tế.”
Lời của Triệu Hướng Vãn khiến Quế Hữu Liên có thêm chút lòng tin: “Thật sao?”
Chu Phi Bằng và Chúc Khang đồng thanh nói: “Thật chứ! Những vụ án do tổ trọng án chúng tôi tiếp nhận, dù người tốt bị hại thì nhất định sẽ minh oan cho người đó, bắt kẻ xấu tới nghiêm trị!”
Quế Hữu Liên cố gắng cúi người xuống, vén ống quần lên: “Tôi, tôi cũng bị thương.”
Trên bắp chân cô ta có một vết d.a.o dài từ mắt cá chân lên đến đầu gối, da thịt đều lộ ra ngoài, cũng đã thành sẹo, nhưng cũng có thể nhìn ra được khi đó chắc chắn đã chảy không ít máu.
Quế Hữu Liên cũng bày ra tất cả những vết thương trên cơ thể cô ta, có vết dao, có vết bầm tím ứ máu, có vết bấu,...