Triệu Hướng Vãn biết loại chuyện này rất bình thường.
Dưới trạng thái sợ hãi cực độ sẽ kích thích khả năng lớn nhất của con người, cho nên một người gầy, bệnh, yếu ớt như Quế Hữu Liên mới có thể g.i.ế.c ngược lại một người cao, mập, khỏe mạnh như Liêu Siêu Dũng. Nhưng đến khi năng lượng đã đi qua, đến khi đã xác nhận an toàn thì cả người sẽ mất đi toàn bộ sức lực.
Nhưng trước mắt điều mà Triệu Hướng Vãn quan tâm chính là: Con d.a.o mà Liêu Siêu Dũng dùng để g.i.ế.c cô ấy đâu rồi?
Triệu Hướng Vãn nâng mắt nhìn Quế Hữu Liên vì nhớ lại chuyện đã xảy ra mà đầu đầy mồ hôi lạnh: “Con d.a.o kia thì sao? Chúng tôi không tìm thấy con d.a.o đó trong phòng quản lý.”
Quế Hữu Liên ngơ ngác trả lời: “Trong ngăn kéo không chỉ có một con d.a.o mà có đến hai con d.a.o được bọc trong tờ báo. Tôi rất sợ nên đã cầm theo hai con d.a.o đó ra ngoài rồi tiện tay ném vào đống rác.”
Triệu Hướng Vãn cau mày: “Vì sao không ném luôn quần áo vào đó?”
Quế Hữu Liên mờ mịt nhìn xung quanh: “Vì, đó là quần áo cha của Châu Châu mà.”
Ai…
Mọi người có chút yên lặng.
Tiếp theo, dưới sự xác nhận của Quế Hữu Liên, người của tổ trọng án tìm được tờ báo bọc hai con d.a.o ở trong đống rác.
Một con d.a.o bén, đầu nhọn, lưỡi bạc, là một con d.a.o cắt thịt cực kỳ sắc bén.
Chiếc còn lại là một con d.a.o chặt xương được rèn từ thép cacbon cao và thép lò xo.
Sắc bén lạnh lẽo.
Nhìn thấy hai con d.a.o này, lại nghĩ đến mấy chiếc túi dệt nông nghiệp tùy tiện đặt trước cửa phòng quản lý khiến người trong tổ trọng án cảm thấy da đầu tê dại.
Nếu như Quế Hữu Liên không dùng một cục gạch g.i.ế.c c.h.ế.t Liêu Siêu Dũng thì sợ rằng cô ta không chỉ bị anh ta đ.â.m c.h.ế.t trong phòng quản lý mà còn có thể bị phân thi tại chỗ, dùng mấy chiếc túi dệt bẩn thỉu này ngụy trang thành từng túi từng túi, sau đó bị vứt vào trong đống rác thải kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đến sau này khi đã xây dựng nơi chôn xong, tất cả rác rưởi đều sẽ bị vùi vào trong đất, Quế Hữu Liên cũng sẽ bị liệt tên vào danh sách mất tích, không có ai biết cô ta đã tới nơi nào.
Liêu Siêu Dũng danh chính ngôn thuận đưa Châu Châu theo bên cạnh dạy dỗ, bốn năm sau, bởi vì Quế Hữu Liên không rõ tung tích nên luật pháp cũng tuyên bố cô ta đã chết, từ đây Liêu Siêu Dũng ung dung sung sướng.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, trong lòng tất cả mọi người đều thầm mắng một câu: Vô sỉ!
Đống rác bị bỏ hoang này lúc nào cũng tản ra mùi hôi thối, nhưng cũng thể sánh bằng linh hồn bẩn thỉu của Liêu Siêu Dũng.
Bên ngoài bãi rác bỏ hoang chợt có một đám người vây đến xem.
Đều là người địa phương.
Bọn họ thấy có mấy chiếc xe cảnh sát đi tới nên lập tức liên tưởng đến vụ án ném xác xuống giếng hoang trước đó, hiện tại lòng hiếu kỳ nổi lên, bọn họ cũng bất chấp mùi hôi thôi mà xúm lại.
Thấy cảnh sát hình sự áp giải Quế Hữu Liên từ trong đống rác đi ra, trong đám người có người nhận ra cô ta, lập tức kêu lên: “Quế Hữu Liên, không phải là nhà họ Liêu sao? Sao cô ta lại bị bắt? Mẹ nó! Không phải là cô ta g.i.ế.c cái tên họ Liêu có tiền đó rồi đấy chứ?”
Người bên cạnh thấy vậy thì líu ríu hỏi thăm tình huống, sau khi nghe rõ thì bắt đầu xì xào bàn tán.
“Khó trách phải lột quần áo, sau khi tên họ Liêu kia kiếm được tiền thì cả người cũng nhẹ nhàng, thắt lưng nút áo đều là vàng cả! Anh ta mặc quần áo đắt tiền như vậy đã sớm bị người khác nhận ra rồi.”
“Vợ chồng qua đêm với nhau thì nào có thù, tại sao lại phải g.i.ế.c người?”
“Người phụ nữ này độc ác quá! Cầm cục gạch đập nát mặt chồng mình như thế.”
“Xong rồi xong rồi, g.i.ế.c người vứt xác, tính chất vụ án tồi tệ như vậy thì chắc chắn Quế Hữu Liên sẽ bị b.ắ.n chết, vậy đứa bé nhà cô ta sẽ ra sao đây? Châu Châu rất lanh lợi đáng yêu đó.”
Vốn dĩ Quế Hữu Liên còn bình tĩnh, nhưng vừa nghe được câu cuối cùng thì đột nhiên kích động, vươn đôi tay vẫn còn đeo còng ra, nắm chặt lấy cánh tay Triệu Hướng Vãn, nước mắt lã chã rơi xuống: “Tôi thật sự sẽ bị b.ắ.n c.h.ế.t sao? Tôi g.i.ế.c người nên nhất định sẽ c.h.ế.t đúng không? Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết! Tôi đã thẳng thắn nói ra, là anh ta muốn g.i.ế.c tôi, tôi cũng không còn cách nào…”
Vốn dĩ Triệu Hướng Vãn là một người không thích tiếp xúc thân thể, bây giờ bị kẻ có hiềm nghi phạm tội nắm chặt cánh tay nhưng cô lại không hề đẩy tay người đó ra, ngược lại còn nhìn vào khuôn mặt tràn đầy đau khổ của Quế Hữu Liên, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định: “Đừng sợ.”
Quế Hữu Liên từ ánh mắt của cô mà nhận được tác dụng nào đó, từ từ buông tay ra: “Cô là người tốt, là một cảnh sát tốt. Tôi tin tưởng cô, tôi tin tưởng cảnh sát. Tôi thẳng thắn sẽ được nhận khoan hồng, tôi vẫn phải sống, tôi còn muốn nhìn Châu Châu lớn lên. Cô nói thử xem, người tốt sẽ được đền đáp mà, đúng không?”