Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 745: Sức Của Một Người Thật Sự Quá Nhỏ Bé





Chu Phi Bằng nói: "Đàn em chỉ mới vào làm, đã gặp ngay vụ án như thế này, đúng là tốn nhiều tâm trí. Tôi nói cho em nghe, trước đây em chỉ là thực tập sinh, có thể cảm nhận chưa sâu. Giờ em chính thức vào nghề rồi, mỗi ngày tiếp xúc không phải là nghi phạm thì cũng là nạn nhân. Người ta nói người đáng thương thì cũng có chỗ đáng trách, từ đó dẫn đến rất nhiều cảm xúc tiêu cực. Sau này, đừng đặt quá nhiều tình cảm, nếu không em sẽ rất mệt đấy."

Triệu Hướng Vãn quay đầu nhìn anh ta: "Đừng đặt quá nhiều tình cảm?"

Chu Phi Bằng gật đầu: "Đúng vậy. Tổ trọng án của chúng ta tiếp xúc nhiều vụ lớn như vậy, em cũng từng tiếp xúc rồi, vụ nào mà không có chỗ đáng thương?"

Dừng lại một lát, anh ta bắt đầu liệt kê chi tiết: "Vụ án t.h.i t.h.ể không đầu mà em tiếp xúc lúc mới vào tổ, Tào Thái Nhạn g.i.ế.c nhiều phụ nữ như vậy, chẳng phải vì chồng bà ta ngoại tình, tất cả những gì bà ta đã hy sinh đều đổ sông đổ bể, nên mới khiến tâm lý trở nên méo mó, chẳng phải hay sao? Vụ án Ông Bình Phương bị sát hại, chẳng phải Phan Quốc Khánh vì vợ ngoại tình, ham hư vinh sống phung phí mới sinh lòng muốn g.i.ế.c sao? Ngay cả Giản Đằng g.i.ế.c người, chẳng phải cũng có một tuổi thơ đáng thương sao?"

Triệu Hướng Vãn trầm ngâm suy nghĩ, gật đầu.

Lưu Lương Câu nghe thấy cuộc đối thoại của họ, đi tới vỗ vai Triệu Hướng Vãn: "Tổ trọng án của chúng ta cũng giống như phòng hồi sức cấp cứu trong bệnh viện, tiếp xúc toàn những người đã bệnh nặng. Hoặc là chết, hoặc là tàn phế, vì vậy tâm lý phải vững. Trước đây, em học đại học, thỉnh thoảng đến thực tập, đại học trong sáng vui vẻ, có thể làm nơi đệm, giúp em tiêu hóa những cảm xúc buồn bã và bất lực. Giờ đây, cả ngày em đều ở đây, mỗi ngày có vô số công việc vụn vặt phải làm, càng phải học cách điều chỉnh tâm lý."

Triệu Hướng Vãn là người thông minh, với khả năng đọc hiểu tâm lý của mình, cô có năng lực vượt trội trong việc tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực.

Sở dĩ có chút băn khoăn, là vì cô đột nhiên nhận ra, đời người khó cứu. Dù cô có một trái tim luôn hướng đến sự công bằng, chính trực, dù cô quyết tâm đòi lại công lý cho những người lương thiện, nhưng... Sức của một người thật sự quá nhỏ bé.

Nghe những lời của sư huynh, sư tỷ, cô lập tức nhận ra điều mấu chốt: "Được, em hiểu rồi."

Đời người khó cứu, cứu được một người là tốt rồi;

Sức nhỏ bé, hết sức mình là đủ.

Trải qua những suy nghĩ thấu đáo, lòng đã nhẹ nhõm hơn, Triệu Hướng Vãn mỉm cười: “Đàn anh, đàn chị, vụ án đầu tiên sau khi em vào nghề đã phá xong rồi, nghĩ cách nào ăn mừng đi chứ?”

Hai mắt Hà Minh Ngọc sáng lên: “Lâu rồi không gặp Quý Chiêu, hay là gọi cậu ấy ra luôn, mọi người cùng ăn một bữa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Hướng Vãn gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi thẳng tới Khách sạn Tứ Quý, bình thường anh ấy đều vẽ tranh ở đó.”

Tầng trên cùng của khách sạn là không gian riêng của Quý Chiêu, phòng tranh rất rộng, có hai phòng ngủ lớn, trong đó một phòng là của Triệu Hướng Vãn. Để tiện đi làm, Triệu Hướng Vãn ở tiểu khu Kim Uyển, nhưng cuối tuần cô sẽ đến đây hẹn hò với anh.

Gọi một cuộc điện thoại, tất cả các thành viên của tổ trọng án tập trung tại phòng Bảo Thuỵ của Khách sạn Tứ Quý.

Hứa Tung Lĩnh đang đi công tác, không thể tham gia, đành tiếc nuối vắng mặt.

Quý Chiêu đợi sẵn ở sảnh khách sạn, dáng cao gầy như trúc xanh trước gió.

Vừa thấy Triệu Hướng Vãn cùng mọi người đi tới, Quý Chiêu nở một nụ cười rạng rỡ, bước lên phía trước, tự nhiên nắm lấy tay cô.

[Em tới rồi. Vụ án phá xong chưa?]

Trong mắt Quý Chiêu dường như có ánh sao lấp lánh, thần bí mà rực rỡ, ánh mắt anh như dòng suối trong vắt chảy từ núi xuống, sâu thẳm và sáng tỏ. Sau khi chứng kiến quá nhiều lòng người hiểm ác, điều Triệu Hướng Vãn khao khát nhất chính là gặp Quý Chiêu. Anh mang đến cho cô một nguồn năng lượng khiến cô bình tĩnh và thư thái.

Triệu Hướng Vãn mỉm cười nhẹ nhàng, đan tay vào tay anh: “Rồi, vụ án phá xong rồi.”

Mấy người còn lại hào hứng chào hỏi Quý Chiêu: “Hello, Quý Chiêu, lâu quá không gặp.”

Trong khoảng thời gian Triệu Hướng Vãn bận rộn với luận văn tốt nghiệp, cô ít khi tới tổ trọng án số một, nên Quý Chiêu cũng không xuất hiện, mọi người gần như đã bốn, năm tháng không gặp anh.

Nụ cười rạng rỡ của Quý Chiêu chỉ dành riêng cho Triệu Hướng Vãn, đối diện với sự nhiệt tình của Chu Phi Bằng và những người khác, anh thu lại nụ cười, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt, khẽ gật đầu.

Ánh mắt của Quý Chiêu nhẹ nhàng như cánh chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại sáng rực khiến lòng người cảm thấy vui vẻ. Mọi người đã quen biết lâu nên hiểu rằng anh không thể nói chuyện, tất cả đều bật cười.

“Quý Chiêu ngày càng gần gũi hơn rồi đấy.”

“Đúng thế, mấy tháng không gặp, càng ngày càng dễ gần.”