Sau khi làm rõ thời gian, Cao Quảng Cường chia công việc trên bảng đen.
Hiện tại, ba mẹ con nhà họ Thịnh được liệt vào đối tượng nghi ngờ chính.
Bệnh viện, khách sạn, công ty, bưu điện, biệt thự, nhất định phải điều tra rõ ràng tất cả hành tung của ba mẹ con nhà họ Thịnh.
Khi mọi người đang thảo luận sôi nổi, cửa phòng làm việc của tổ trọng án đột nhiên mở ra, Hứa Tùng Lĩnh bước vào với vẻ mặt không tin nổi: "Thịnh Tái Thiên, tự thú rồi."
"Tự thú?"
Mọi người đều đứng dậy.
Hứa Tùng Lĩnh nói: "Thịnh Tái Thiên thừa nhận rằng cậu ta đã g.i.ế.c cha mình, giờ người đã bị bắt, chuẩn bị thẩm vấn thôi."
Trong đầu Triệu Hướng Vãn chợt lóe lên lời của Lạc Đan Phong: "Trong nhà họ Thịnh, chỉ có cậu con út là ngoan thôi."
Vì ngoan nên cậu ấy đã tự thú.
Cậu thiếu niên đã được nhận vào Đại học Thủ đô, có tương lai rạng rỡ phía trước, giờ lại thừa nhận mình đã g.i.ế.c cha.
Thật hay giả?
Cao Quảng Cường rất vui mừng.
Vụ án lớn như vậy, thành phố gây áp lực cho cục, cục chuyển áp lực xuống tổ trọng án, thật lòng mà nói, Cao Quảng Cường cảm thấy khá lo lắng.
Ngay ngày đầu tiên vụ án xảy ra đã có người tự thú, thật tuyệt.
Ông ấy lập tức thu dọn tài liệu, gọi tên: "Chu Phi Bằng, Triệu Hướng Vãn, Chúc Khang, ba người theo tôi vào phòng thẩm vấn. Những người còn lại, rửa ảnh hôm nay, sắp xếp tài liệu, giục bên pháp y ra báo cáo khám nghiệm tử thi càng sớm càng tốt."
Lúc chín giờ tối, Triệu Hướng Vãn gặp cậu con út xuất sắc của nhà họ Thịnh, Thịnh Tái Thiên, trong phòng thẩm vấn.
Rõ ràng Thịnh Tái Thiên vừa tắm xong, trên người có mùi xà phòng nhẹ nhàng. Tóc cắt tỉa rất gọn gàng, mái che tự nhiên, trán rộng, đôi lông mày đẹp với bọng mắt nổi bật, mắt đen nhiều hơn trắng, trông có phần trẻ con, trong sáng.
Cậu ấy mặc một chiếc áo phông đen đơn giản cổ tròn bên trong, bên ngoài là một chiếc áo khoác bò mỏng, quần jean, giày thể thao, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay nâu sẫm với cơ bắp mượt mà, trông giống một cậu thiếu niên năng động, tràn đầy sức sống.
Cậu ấy cao, khi ngồi trên ghế sắt thì chân cong lên, có vẻ hơi khó chịu nên đã nghiêng người, duỗi một chân ra. Khi thấy có người bước vào, cậu lập tức thu chân lại, ngồi thẳng lên.
Nhận thấy chi tiết này, Triệu Hướng Vãn phần nào hiểu vì sao Lạc Đan Phong lại cảm thán rằng chỉ có Thịnh Tái Thiên là ngoan trong nhà họ Thịnh. Cậu bé này hoàn toàn giống như một học sinh ngoan khi thấy giáo viên vào lớp, ngoan ngoãn, đơn thuần.
Sau khi vài cảnh sát ngồi xuống, Chúc Khang phụ trách ghi chép.
Thái độ Cao Quảng Cường rất ôn hòa: "Thịnh Tái Thiên?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thịnh Tái Thiên cúi mắt xuống: "Vâng."
Cao Quảng Cường hỏi: "Bao nhiêu tuổi?"
Thịnh Tái Thiên thành thật nói: "Mười bảy."
Triệu Hướng Vãn nhíu mày, cậu ấy vẫn chưa tròn mười tám tuổi sao?
Người chưa đủ 18 tuổi phạm tội g.i.ế.c người sẽ được giảm nhẹ hoặc giảm bớt hình phạt.
Nhưng dù là như vậy, tương lai của cậu ấy cũng sẽ bị hủy hoại.
Cao Quảng Cường hỏi: "Cậu đến đây tự thú, tại sao?"
Đôi mắt Thịnh Tái Thiên rưng rưng nước mắt, khóe mắt đỏ hoe, sau một hồi cố nén, cậu ấy cũng không thể kìm nén được, bỗng nhiên bất khóc.
Có lẽ nhận thức được rằng đây là cục cảnh sát, trước mặt là các cảnh sát, cậu ấy chỉ khóc một tiếng rồi lập tức mím chặt miệng, cố gắng chớp mắt để ngăn nước mắt rơi.
[Ở đây nghiêm túc quá, mình sợ quá.]
[Cha đã c.h.ế.t rồi, cha thực sự đã c.h.ế.t rồi.]
[Cha ơi, hu hu hu...]
Nghe được tiếng lòng của Thịnh Tái Thiên, Triệu Hướng Vãn thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, trong ba người nhà họ Thịnh, cô đã có thể nghe thấy rõ ràng những suy nghĩ trong lòng của Thịnh Tái Thiên.
Nội tâm của Tạ Tiêm Vân hoàn toàn khép kín, không hề lộ ra một chút tâm tư nào.
Nội tâm của Thịnh Tái Trung đôi khi có chút rò rỉ, nhưng đều là những chi tiết vụn vặt.
Chỉ có Thịnh Tái Thiên, nội tâm của cậu ây rất chân thật, đơn giản.
Cảm nhận được nỗi buồn sâu sắc của Thịnh Tái Thiên, ánh mắt Triệu Hướng Vãn thêm một chút thương cảm.
Cậu bé đáng thương này, cậu ấy đang nhận tội thay ai đây?
Cao Quảng Cường không thúc giục, ông ấy tiến lại gần, đưa cho Thịnh Tái Thiên một tờ giấy ăn. Thịnh Tái Thiên nhận lấy, nghẹn ngào nói một câu "cảm ơn", sau đó mới lau nước mắt.
Thực sự, cực kỳ lễ phép.
Sau khi hít thở vài hơi, cảm xúc buồn bã của Thịnh Tái Thiên cuối cùng cũng lắng xuống một chút, cậu ấy cố gắng để bản thân trông có vẻ dữ dằn hơn một chút: "Cha cháu ở nhà không tốt với mẹ cháu, ông ta thường xuyên đánh bà ấy."
[Cha mình đối xử tốt với mình như vậy, sao lại như vậy với mẹ? Mình đã từng cãi nhau với ông ấy, nhưng không thể ngăn cản. Một lần, mình chặn cú đ.ấ.m của ông ấy, bảo vệ mẹ đứng phía sau, kết quả... Mình bị ba đ.ấ.m một cú.]
"Ngày 18, cha cháu lại đánh mẹ, mẹ cháu đã báo cảnh sát. Khi cháu và anh cháu về đến nhà, mẹ cháu bị đánh đến tím bầm, cháu đã la lên với cha cháu, nhưng ông ta hoàn toàn không nghe. Cảnh sát đến, giáo dục ông ta, nhưng ông ta lại hung hăng nói rằng mẹ cháu ăn của ông ta, mặc của ông ta, dùng của ông ta thì phải chịu đựng."