Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 785: Bất Kể Như Thế Nào Thì Nhà Họ Quý Là Nhà Họ Quý, Còn Cô Là Cô





Triệu Hướng Vãn là một đứa trẻ nhà nông, từ năm sáu tuổi đã bắt đầu đứng bếp nấu nướng, xào nấu thức ăn, làm đồ ăn cho heo, không có gì không biết làm. Chỉ là không ngờ đến hiện tại sau khi làm cảnh sát lại được sống một cuộc sống cơm dâng đến miệng, trong lòng cũng cảm thấy rất ấm áp.

Cà chua trụng trong nước sôi, lột vỏ rồi xào đến khi mềm, mùi vị chua chua lại đậm vị nên đặc biệt đưa cơm. Thêm món ớt xanh xào chua ngọt đầy hương vị quê cha đất tổ nên Triệu Hướng Vãn ăn một lúc hai chén cơm.

Quý Chiêu nhìn Triệu Hướng Vãn ăn ngon như vậy thì khóe miệng nở nụ cười tủm tỉm nhìn cô.

[Ăn ngon không?]

Đôi mắt phượng của Triệu Hướng Vãn vì thõa mãn mà hơi nheo lại, không hề có sự uy nghiêm nào lúc tra hỏi phạm nhân, nhìn cực kỳ ngây thơ. Cô gật đầu một cái: “Ăn cực kỳ ngon, Chiêu Chiêu tay nghề nấu cơm của anh càng ngày càng lợi hại.”

Chiêu Chiêu, Triệu Hướng Vãn vô cùng thích biệt danh này.

Chiêu Chiêu, sáng sủa, rực rỡ.

Đạo trời sáng tỏ, ông trời có thể chủ trì công đạo, thiện ác báo ứng rõ ràng.

Thật là một nguyện vọng đẹp đẽ.

Môt tiếng “Chiêu Chiêu” này của Triệu Hướng Vãn khiến gò má Quý Chiêu đỏ ửng. Anh rất thích Triệu Hướng Vãn gọi anh thân mật như vậy, nhưng lại có chút ngượng ngùng.

[Vãn Vãn, nếu như em thích thì sau này ngày nào cũng làm cho em ăn.]

Triệu Hướng Vãn mỉm cười: “Anh bảo tài xế đưa anh tới hả?”

Quý Chiêu nghiêm túc gật đầu.

Triệu Hướng Vãn nói: “Anh làm thế nào bảo anh ta?”

Quý Chiêu lấy một quyển sổ cỡ chừng bàn tay, trên đó viết mấy chữ rất đẹp: “Tới nhà Vãn Vãn.”

Hiện tại dưới sự hướng dẫn kiên nhẫn của Triệu Hướng Vãn, mặc dù Quý Chiêu vẫn không thể nói chuyện nhưng anh đã có thể dùng chữ viết đơn giản để giao tiếp cùng với người lạ, cứ như vậy việc giao tiếp cũng dễ dàng hơn.

Anh và Triệu Hướng Vãn giao tiếp với nhau không có khó khăn gì, hiện tại anh muốn giao tiếp với người ngoài cũng có cách nên chuyện này làm người nhà Quý Chiêu mừng rỡ như điên – chuyện này cũng thể hiện rằng Quý Chiêu đã thoát khỏi trạng thái tự kỷ, không khác biệt mấy so với những người bình thường.

Triệu Hướng Vãn cười nói: “Thật tốt, tối nay anh về sao?”

[Không trở về có được không?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quý Chiêu đáng thương hề hề nhìn cô.

“Reng reng…” Điện thoại reo lên.

Triệu Hướng Vãn đi tới nhận, đầu bên kia điện thoại là Chu Phương Khê: “Hướng Vãn à, có phải Quý Chiêu đang ở chỗ cháu không?”

Triệu Hướng Vãn nói: “Vâng, anh ấy đang ăn cơm ạ.”

Chu Phương Khê nghe vậy thì nói nhanh: “Hôm nay thằng bé ở lại nhà cháu một đêm nhé, sáng sớm mai bà sẽ cho tài xế tới đón nó, đúng rồi, cháu có cần gọi dì dọn nhà tới không?”

Triệu Hướng Vãn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Được ạ.”

Bình thường cô bận rộn công việc nên quả thật không có thời gian dọn dẹp, có người hỗ trợ cũng tiết kiệm sức lực.

Sau khi sắp xếp xong, Chu Phương Khê cúp điện thoại, Quý Chiêu nghe được đối thoại của hai người họ, biết được Triệu Hướng Vãn đồng ý để anh ở lại phòng sách thì rất vui vẻ.

Triệu Hướng Vãn mua một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, nhà nhỏ một chút, một phòng ngủ chính, một phòng sách, trong phòng sách có đặt một chiếc giường xếp, là chuẩn bị cho Quý Chiêu.

Quý Cẩm Mậu có lòng muốn mua cho cô một căn lớn hơn nhưng bị Triệu Hướng Vãn cự tuyệt.

Mặc dù đúng là cô có ý định kết hôn với Quý Chiêu, nhưng trước khi cưới cô vẫn muốn tự mua cho mình một căn bằng chứng năng lực của mình.

Bất kể như thế nào thì nhà họ Quý là nhà họ Quý, còn cô là cô.

Hai người cơm nước xong xuôi thì Triệu Hướng Vãn phụ trách rửa chén, còn Quý Chiêu thì vui vẻ lấy đồ dùng từ trong tủ quần áo ra để lên giường xếp trong phòng sách, mặc dù hai người họ cách nhau một bức tường, nhưng lại cùng ở trong một căn nhà nên trước khi ngủ có thể nói chuyện với nhau rất nhiều, Quý Chiêu cũng vô cùng thỏa mãn.

Triệu Hướng Vãn đeo tạp dề rồi dọn dẹp phòng bếp, loại lao động thể chất này giúp con người buông bỏ hết những suy nghĩ phức tạp, thanh trừ sạch sẽ đầu óc. Cho nên nói lao động thay đổi tư tưởng thật sự không sai.

Quý Chiêu dọn dẹp phòng sách xong, đứng ở cạnh cửa phòng bếp nhìn cô, trong mắt ngập ý cười.

[Cần anh giúp một tay không?]

Triệu Hướng Vãn mỉm cười: “Không cần đâu, em rửa rất nhanh thôi, dọn dẹp nốt chỗ nấu nướng xong sẽ ra ngay, chúng ta vừa xem tivi vừa nói chuyện.”

Quý Chiêu thích nhất là được nói chuyện cùng Triệu Hướng Vãn, bởi vì anh không cần phải hao tâm tốn sức, không cần viết chữ, chỉ cần suy nghĩ một chút là Triệu Hướng Vãn có thể nghe được, sau đó đáp lại anh.

[Em vừa mới nói, trừ một người là người tốt thì ba người còn lại đều người xấu, xấu đến mức độ nào?]

Triệu Hướng Vãn cởi tạp dề ra treo ở sau cửa, lau tay sạch sẽ rồi ngồi ở ghế sofa đôi trong phòng khách, nhận lấy tách trà nóng từ tay Quý Chiêu rồi vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, tỏ ý Quý Chiêu lại đây ngồi.