Hai chị em nhận trà, ánh mắt đầy suy tư.
Họ đều là những người thông minh, trong khoảnh khắc bỗng hiểu ra điều gì đó.
Hà Minh Ngọc thở dài, nhận lấy ly trà nóng, ngồi yên không nói gì thêm.
Hà Mỹ Ngọc nhận lấy ly trà, giữ chặt trong tay, ngồi ngơ ngác trên ghế sofa, trong lòng đau như cắt: Thật sự phải buông bỏ sao? Thật sự phải từ bỏ sao? Thật sự phải xóa sạch những năm tháng đã qua sao?
Giọng nói của Triệu Hướng Vãn như cơn gió mát ngày hè, xoa dịu nỗi bất an trong lòng Hà Mỹ Ngọc.
“Hạnh phúc ngày xưa đều là thật sự tồn tại. Chị và anh ta đã kết hôn nhiều năm như vậy, chắc chắn cũng có những khoảnh khắc vui vẻ, cứ để nó ở lại trong album ảnh, trong đồ đạc, trong từng ngóc ngách trong nhà, cần gì phải vứt bỏ một cách thô bạo?”
“Ly hôn, ly hôn chỉ là rời khỏi cuộc hôn nhân đó, không có nghĩa là phải quên hết quá khứ.”
“Chị cả Hà, ép buộc không có kết quả tốt. Trước đây chồng chị yêu chị, nhưng giờ tình cảm của anh ta đã thay đổi, hà cớ gì phải níu kéo? Chi bằng buông tay đi.”
Hà Mỹ Ngọc suy nghĩ kỹ càng, tiếp thu lời của Triệu Hướng Vãn, trên mặt hiện lên sự kiên định, cuối cùng quyết định: “Chị sẽ ly hôn!”
Hà Minh Ngọc vui mừng, đang định khen chị gái vài câu thì bỗng nghe thấy giọng của Chu Phi Bằng từ ngoài cửa vọng vào: “Minh Ngọc, Minh Ngọc…”
Sau đó, một loạt tiếng gõ cửa vang lên.
Hà Minh Ngọc thấy hơi lạ, nói với Triệu Hướng Vãn: “Tiểu Phi đến rồi.”
Triệu Hướng Vãn bước đến mở cửa, Hà Minh Ngọc chậm rãi đi đến trước mặt Chu Phi Bằng, trách móc: “Vội vàng gì chứ, em và Hướng Vãn còn có chuyện muốn nói mà.”
Sắc mặt của Chu Phi Bằng có vẻ lo lắng: “Bệnh viện Số Ba tỉnh vừa gọi điện tìm chị cả nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy chị ấy đâu, cuối cùng gọi được cho anh, nói anh rể bị đâm, bảo chị cả mau đến đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa mới quyết định ly hôn, Hà Mỹ Ngọc nghe tin chồng bị đ.â.m thì giật mình, vội vàng chạy ra cửa, nhìn Chu Phi Bằng hỏi: “Sao rồi? Nghĩa Tín bị làm sao?”
Chu Phi Bằng trả lời nhanh chóng: “Bệnh viện Số Ba gọi điện báo, nói anh rể bị người ta dùng d.a.o đâm, đang được cấp cứu, cần người nhà ký tên. Bệnh viện tìm khắp nơi không thấy chị, cuối cùng tìm đến em.”
Dù đã quyết định ly hôn, nhưng đột nhiên nghe tin chồng bị đâm, Hà Mỹ Ngọc vẫn cuống cuồng: “Đi, chị đi ngay đây.”
Hà Minh Ngọc định đi cùng chị gái nhưng Chu Phi Bằng không yên tâm: “Em đã mang thai hơn sáu tháng rồi, không nên đi lung tung.”
Triệu Hướng Vãn lập tức đứng ra: “Em sẽ đi cùng chị Hà một chuyến.”
Chu Phi Bằng thân quen với cô nên không khách sáo, gật đầu nói: “Được, để anh đi lái xe. Minh Ngọc, em về nhà nghỉ ngơi, đợi anh gọi điện nhé.”
Sau khi Triệu Hướng Vãn tạm biệt Quý Chiêu, cô cùng Chu Phi Bằng và Hà Mỹ Ngọc đi đến bệnh viện.
Hà Mỹ Ngọc ngồi trong xe, tay nắm chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sao lại bị đ.â.m chứ? Đang yên lành sao lại bị đâm? Ai là người ra tay? Có nguy hiểm không? Đã báo cảnh sát chưa? Đã bắt được hung thủ chưa?”
Chu Phi Bằng vừa lái xe vừa trả lời chị: “Bị đ.â.m vào bụng, chảy m.á.u rất nhiều, bên bệnh viện đã bắt đầu cấp cứu rồi, chỉ chờ chị đến ký giấy và nộp tiền. Còn có nguy hiểm không thì hiện tại vẫn chưa biết, đến bệnh viện sẽ rõ thôi.”
Kinh nghiệm nhiều năm xử lý vụ án mách bảo Chu Phi Bằng rằng nếu bị “chém” thì thường không sao. Dao c.h.é.m vào người thì vết c.h.é.m dài, diện tiếp xúc lớn, có xương, có cơ bảo vệ nên đa phần chỉ là thương ngoài. Nhưng nếu bị “đâm”, nhất là vào bụng, eo, ngực, lưỡi d.a.o sắc nhọn, diện tiếp xúc nhỏ, đ.â.m vào người, chạm đến nội tạng, thì khó mà nói được.
Hà Mỹ Ngọc nóng lòng như lửa đốt, liên tục giục: “Nhanh lên, nhanh lên.”
Triệu Hướng Vãn nói: “Nếu bị đ.â.m mà đã vào phòng phẫu thuật thì không ra sớm trong vòng hai tiếng đâu, chị đừng nóng vội.”
Hà Mỹ Ngọc nắm lấy tay Triệu Hướng Vãn, mặt tái mét: “Em nói xem, có phải là anh ta đã chọc giận ai đó ngoài kia, nên mới kết thù không? Nếu không, ai lại đ.â.m anh ta? Anh ta chỉ là một kế toán trong đơn vị, bình thường đi làm về, chẳng có cơ hội quen biết những người xã hội đen bên ngoài.”
Triệu Hướng Vãn nhắc cô ấy: “Có thể là người mà anh ta đã ngoại tình?”
Dù ghét chồng vì đã ngoại tình, nhưng Hà Mỹ Ngọc chưa bao giờ nguyền rủa anh ta, cũng không hy vọng anh gặp chuyện xui xẻo. Dù sao, họ đã kết hôn hơn mười năm, còn có một đứa con chung, Hà Mỹ Ngọc không muốn Ngô Nghĩa Tín chết.
Nghe Triệu Hướng Vãn nói, cô ấy ghiến răng mắng: “Đáng đời! Ai bảo anh ta ra ngoài lăn lộn với người khác? Cái giá phải trả đã đến rồi! Hừ!” Vừa mắng, nước mắt cô ấy lại chảy xuống: “Nghĩa Tín à, anh không được chết. Đợi qua chuyện này, tôi sẽ ly hôn với anh, sau này anh sống c.h.ế.t thế nào thì tôi cũng mặc kệ.”