Triệu Hướng Vãn hỏi ngược lại: “Cô muốn gọi điện thoại cho ai?”
Giọng điệu của Triệu Hướng Vãn nghe rất lạnh lùng, bình tĩnh, một giọng nói làm việc tiêu chuẩn, khiến Mâu Xuân Yến hơi thả lỏng một chút: “Gọi cho quản lý của tôi.”
[Chắc hẳn cảnh sát vẫn chưa phát hiện ra điều gì, chỉ hỏi theo trình tự thôi nhỉ? Thế thì mình phải nghe lời một chút, phối hợp thật tốt, cho dù thế nào cũng không thể làm lộ bí mật ở tiệm cắt tóc của chị Mai Khôi được.]
Triệu Hướng Vãn nhìn Mâu Xuân Yến, trông có vẻ tuỳ ý hỏi một câu: “Quản lý nào?”
Cơ thể Mâu Xuân Yến không nhịn được run lên: “Quản lý, quản lý ở tiệm cắt tóc.”
Triệu Hướng Vãn cao hơn cô ta một chút, lưng thẳng hơn cô ta, trông cô cao hơn Mâu Xuân Yến nửa cái đầu: “Tiệm cắt tóc nào?”
Mâu Xuân Yến không thể không nói rõ ràng: “Tiệm cắt tóc Mai Khôi.”
Triệu Hướng Vãn tiếp tục truy hỏi: “Tiệm cắt tóc này nằm ở đường nào?”
Mâu Xuân Yến căng thẳng nuốt nước bọt một cái: “Đồng chí cảnh sát, cô hỏi điều này là có ý gì?”
Triệu Hướng Vãn lạnh lùng nhìn cô ta một cái: “Cô căng thẳng cái gì? Không phải cô muốn gọi điện thoại sao?”
Con ngươi Mâu Xuân Yến bắt đầu không ngừng chuyển động.
[Không phải chị Mai Khôi đã gây ra chuyện gì rồi chứ?]
[Sân sâu của tiệm đang chôn t.h.i t.h.ể của Ngân Châu… Không thể để cảnh sát phát hiện ra được.]
[Chị Mai Khôi đã nói sẽ giúp tất cả mọi người kiếm được rất nhiều, rất nhiều tiền, chị ấy lợi hại như thế, tất cả mọi người đều sợ chị Mai Khôi.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tim Mâu Xuân Yến đập càng lúc càng nhanh: “Tôi không căng thẳng chút nào, nếu như cô không đồng ý, thế tôi không gọi điện thoại nữa. Tiệm cắt tóc Mai Khôi là nơi tôi làm việc, nằm trên đường Đa Phúc ấy.”
[Chị Mai Khôi đã từng nói, nơi này chính là thiên đường cuối cùng của chị em chúng mình, không được phép đưa đàn ông về qua đêm ở tiệm cắt tóc. Chắc chắn không tham gia vào các hoạt động như mại dâm, cờ b.ạ.c hay ma tuý, cho dù ai đến điều tra cũng không sợ.]
Triệu Hướng Vãn quay đầu, nói với Chu Phi Bằng: “Đi thôi, chúng ta trở về cục thôi.”
Chu Phi Bằng đưa mắt nhìn Hà Mỹ Ngọc đang đau lòng không thôi, chần chừ một lúc: “Tôi gọi điện thoại báo cho cha mẹ vợ một tiếng, để một mình chị cả với dáng vẻ thế này ở đây e là không ổn lắm.”
Triệu Hướng Vãn gật đầu, quay sang nói với Hoành Nghị: “Sở trưởng Hoành, anh đưa người đi giúp tôi, tôi sẽ đưa anh một phần công nhé?”
Hoành Nghị biết Triệu Hướng Vãn là học trò của Hứa Tung Lĩnh, biểu hiện của cô trong vụ án Trạm Hiểu Lan mất tích lại vô cùng thông minh, xuất chúng. Tuy nhiên, cho dù Triệu Hướng Vãn có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một sinh viên đại học Công An vừa tốt nghiệp, quân hàm ba sao, cô nói sẽ đưa cho anh ấy một phần công lao sao? Hoành Nghị không nhịn được bật cười: “Đưa người đi không thành vấn đề, còn công lao gì đó thì thôi đi.”
Triệu Hướng Vãn nhìn chằm chằm anh ấy một hồi lâu: “Thật sự không cần sao?”
Hoành Nghị không hề để ý, cứ thấy lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần, không cần, cô cứ giữ lấy đi.” Anh ấy hoàn toàn không nghĩ đến việc, một tháng sau đó, khi anh ấy nhìn thấy đài truyền hình đưa tin về toàn bộ quá trình điều tra một vụ án lớn, Hoành Nghị chỉ có thể ngồi đó vỗ n.g.ự.c dậm chân, hối hận không thôi. Kể từ đó, chỉ cần là việc Triệu Hướng Vãn giao cho, phó sở trưởng Hoành đều nhanh chóng hoàn thành.
Triệu Hướng Vãn gật đầu một cái, mỉm cười lên tiếng: “Sư huynh đúng là phong độ thật, vậy thì phiền anh rồi.”
Sau khi bỏ lại Chu Phi Bằng ở bệnh viện để xử lý những chuyện còn lại của Ngô Nghĩa Tín, Triệu Hướng Vãn đưa Mâu Xuân Yến và Đơn Chính Hào về cục cảnh sát thành phố.
Trong phòng làm việc, Cao Quảng Cường và Lưu Lương Câu vẫn còn đang sửa sang lại hồ sơ.
Vụ án Thịnh Thừa Hạo bị sát hại đã được điều tra phá án, thế nhưng việc lưu trữ hồ sơ vẫn chưa hoàn thành, hai người họ là hai người lớn tuổi nhất trong đội, vì để những thành viên trẻ tuổi có thể tan làm đúng giờ, thế là cả hai đều ở lại tăng ca.
Nhìn thấy Triệu Hướng Vãn vừa bước vào, Cao Quảng Cường ngẩng đầu lên, cười híp mắt hỏi: “Sao cháu lại quay về rồi? Hiếm có một hôm tan làm đúng giờ, sau không cùng Quý Chiêu đi dạo phố hay đi xem phim một chút?” Bởi vì sắp về hưu, thế nên tính cách của Cao Quảng Cường càng lúc càng hiền hoà hơn, cũng nguyện ý để mấy thanh niên trẻ bọn họ bồi dưỡng tình cảm.
Hoành Nghị lái xe đưa Triệu Hướng Vãn, Mâu Xuân Yến và Đơn Chính Hào về cục cảnh sát thành phố, sau khi làm thủ tục xong xuôi cũng nhanh chân trở về, hoàn toàn không để tâm tới hai chữ “công lao” mà Triệu Hướng Vãn nói.
Triệu Hướng Vãn vừa vào phòng làm việc đã nhanh chóng báo cáo lại đầu đuôi sự việc với tổ trưởng.
Cao Quảng Cường vừa nghe xong, nhíu mày hỏi: “Mâu Xuân Yến lừa tình và tiền của Ngô Nghĩa Tín, lại còn lợi dụng Đơn Chính Hào, dẫn dụ anh ta đ.â.m c.h.ế.t Ngô Nghĩa Tín, vụ án này cũng không có gì ly kỳ cả, cứ giao cho đồn cảnh sát khu vực xử lý là được, nên lập án thì lập án, nên điều tra thì điều tra, nên hoà giải thì hoà giải, nên trả tiền thì trả tiền, cháu đưa về chỗ của chúng ta để làm gì?”