Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 826: Bọn Họ Hiện Đang Về Quê Rồi





Mẫn Thành Hàng ngây người nhìn lại cô: "Sao vậy? Cô nói tiếp đi, nói tiếp đi, tôi muốn nghe."

Triệu Hướng Vãn nhẹ nhàng nói: "Tuần ấy, tôi ở bệnh viện tận hưởng sự ấm áp của gia đình. Còn anh thì sao? Có phải đang cô đơn hối lỗi trong nhà giam không?"

Mẫn Thành Hàng bị câu nói ấy đánh trúng vào tận tâm can, đôi môi dày khẽ run rẩy.

Triệu Hướng Vãn tiếp tục đả kích hắn ta: "Vợ anh, Mẫn Gia Hòe đang ở đâu? Con gái anh, Mẫn Song Song đâu? Họ đang ở đâu? Tại sao không đến thăm anh?"

Mẫn Thành Hàng đột nhiên nổi giận, hắn ta đứng phắt dậy, hai tay đeo còng tự đập mạnh vào đầu mình.

"Rầm rầm! Bịch!"

Hành vi tự hủy hoại này lập tức bị cảnh sát ngăn lại.

Mẫn Thành Hàng trừng mắt nhìn Triệu Hướng Vãn: "Im đi! Cô câm miệng ngay!"

Triệu Hướng Vãn đặt hai tay lên bàn, đứng thẳng lưng, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: "Muốn tôi im miệng sao? Trừ phi anh nói cho tôi biết, họ đang ở đâu? Có an toàn không?"

Bên trong phòng thẩm vấn, kẻ tinh nghi điên cuồng hét lên “câm miệng”, đây cũng không phải chỉ mới một, hai lần mà là rất nhiều.

Triệu Hướng Vãn cũng đã quen với điều này.

Kích thích kẻ tình nghi, kích động cảm xúc của bọn họ, đây chính là sở trường của Triệu Hướng Vãn, người bình thường không thể nào học được.

Chu Phi Bằng, Cao Quảng Cường thẩm vấn lâu như thế, nhưng Mẫn Thành Hàng vẫn luôn không gấp gáp không vội vàng, từ từ chậm rãi, thậm chí hắn ta còn cố ý kích động lòng cảnh giác của Chu Phi Bằng, dựa theo suy nghĩ của hắn ta để tìm ra cái gọi là chân tướng.

Thế nhưng Triệu Hướng Vãn chỉ tán gẫu vài câu đã khiến Mẫn Thành Hàng kích động tới mức để lộ chân tương, tự tay phá vỡ hàng rào do mình dựng nên.

Triệu Hướng Vãn trách móc Mẫn Thành Hàng, hỏi hắn ta hiện giờ vợ hắn ta đang ở đâu, có an toàn hay không. Chu Phi Bằng và Cao Quảng Cường nghe thấy thế, đưa mắt nhìn nhau một cái, trong đầu thoáng hiện lên một suy nghĩ vô cùng cẩn thận: Chẳng lẽ… Hướng Vãn nghi ngờ vợ của Mẫn Thành Hàng đã xảy ra chuyện gì đó? Hoặc có thể nói người này tàn nhẫn tới mức sát hại vợ mình?

Nếu thật sự là như thế, việc Mẫn Thành Hàng say rượu c.h.é.m c.h.ế.t người khác cùng những hành động khác đột nhiên trở nên khả thi hơn hẳn.

[Mẫn Thành Hàng c.h.é.m c.h.ế.t vợ và con mình?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Bởi vì vợ bị g.i.ế.c hại thế nên sự hung ác của anh ấy mới bộc phát, chọn hành động cực đoan để trả thù xã hội sao?]

[Chẳng trách vì sao hắn ta vẫn luôn không chịu nói ra tung tích của vợ mình, hóa ra là bởi vì vợ và con của hắn ta đã xảy ra chuyện rồi!]

Nghe thấy phản ứng của các đồng nghiệp, Triệu Hướng Vãn có chút bất lực không biết nên làm gì. Mẫn Thành Hàng c.h.é.m c.h.ế.t vợ mình? Không đến nổi, không đến mức ấy…

Mẫn Thành Hàng nghe thấy lời nói của Triệu Hướng Vãn, cả người giống như quả bóng bị đ.â.m xì hơi vậy, uể oải tựa lưng trên ghế, cả nửa ngày cũng không nhúc nhích, động đậy gì. Hai người cảnh sát đang ấn anh ấy xuống ghế cũng không nhịn được thả lỏng tay, đứng ở bên cạnh, thế nhưng vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Mẫn Thành Hàng.

Triệu Hướng Vãn lặp lại câu hỏi vừa nãy, tiếng nói vẫn lạnh lùng như băng: “Mẫn Gia Hoè đâu rồi? Mẫn Song Song thì sao? Bây giờ hai người họ đang ở đâu rồi?”

Mẫn Thành Hàng cảm giác n.g.ự.c mình đang bị một con d.a.o nhọn đ.â.m vào, đau tới mức không thở nổi. Hắn ta giơ hai tay đang bị còng lại với nhau, đè chặt n.g.ự.c trái của mình, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

Hắn ta cố gắng nặn ra mấy chữ: “Bọn họ, bọn họ hiện đang về quê rồi.”

Triệu Hướng Vãn từng bước ép sát: “Về quê? Quê nào, ở đâu? Hai vợ chồng anh đều là cô nhi, ngay cả họ của mình còn không biết, thế thì lấy đâu ra quê hương?”

Mẫn Thành Hàng lại mím chặt môi lần nữa, một chữ cũng không chịu nói ra.

[Mình không biết hai mẹ con cô ấy đang ở đâu.]

[Chiều hôm đó sau khi tan làm, giám đốc Lưu đã gọi mình tới phòng làm việc để nói chuyện, chờ tới khi mình về tới nhà thì hai mẹ con cô ấy đã đi đâu mất không còn ở nhà nữa, chỉ để lại một phong thư trên bàn uống trà nhỏ, bảo mình đừng báo cảnh sát.]

[Hai ngày sau sẽ có người tới lấy tiền, đưa cho mình một mảnh giấy và một bức ảnh.]

[Trước khi ra tay, mình đã nhận được điện thoại của Gia Hoè, nhìn thấy hai mẹ con cô ấy vẫn còn sống, mình còn có thể làm gì đây?]

Trong mắt Triệu Hướng Vãn thoáng hiện lên vẻ sắc bén: “Hai con đường đặt ở trước mặt anh, lựa chọn tin tưởng cảnh sát hay lựa chọn tin tưởng bọn họ đây?”

Bọn họ, bọn họ gì chứ?

Chu Phi Bằng cảm thấy mờ mịt, Cao Quảng Cường như có điều suy nghĩ, Chúc Khang chỉ biết vùi đầu vào viết liền tay.

Phòng thẩm vấn bỗng chốc yên tĩnh trở lại.

Mẫn Thành Hàng chợt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Hướng Vãn.

[Không được, không thể nói.]