Lưu Thương Quân ra vẻ như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đưa tay vỗ đầu một cái: “Ôi mọi người xem trí nhớ của tôi đây này! Đúng thật là có một người phụ nữ gọi điện thoại tới, để lại mấy câu, các người chờ lát nữa giúp tôi chuyển lời lại cho Mẫn Thành Hàng nhé.”
Lưu Thương Quân xé một tờ lịch trên cuốn lịch treo trên tường, viết một hàng chữ lên đó.
“Em và Song Song rất ổn, tuần sau sẽ trở về.”
Triệu Hướng Vãn nhận lấy: “Chắc hẳn là vợ của Mẫn Thành Hàng gọi điện thoại tới nhỉ? À, đúng rồi, cô ấy gọi điện thoại tới lúc nào thế?”
Lưu Thương Quân trả lời: “Buổi trưa ngày hôm trước.”
Triệu Hướng Vãn gật đầu một cái, chuẩn bị rời đi, nhưng không biết tại sao, trong đầu cô thoáng hiện lên lời nói của Mẫn Thành Hàng: Ngân hàng của chúng tôi cũng không tính là lớn, chỉ có phòng làm việc của giám đốc và quản lý là có điện thoại mà thôi.
Thế nhưng Lưu Thương Quân đã nói rõ ràng, ở chi nhánh ngân hàng này có tổng cộng ba chiếc điện thoại, ngoại trừ phòng làm việc của giám đốc và quản lý ra thì vẫn còn một cái ở chỗ bảo vệ.
Triệu Hướng Vãn liếc mắt nhìn Lưu Thương Quân, lại hỏi thêm mấy câu nữa.
“Lượng tiền mặt mà mỗi ngày chi nhánh ngân hàng cái anh ra vào có lớn không?”
“Cũng tương đối lớn.”
“Mỗi ngày các anh dùng gì để vận chuyển tiền mặt thế? Tình hình an ninh thế nào?”
“Chúng tôi có xe chuyên dùng để chở tiền, kết hợp cùng súng, bảo vệ ở chỗ chúng tôi vẫn luôn làm việc rất có trách nhiệm.”
“Thường ngày xe chở tiền sẽ đến đây lúc mấy giờ? Xe chở tiền chịu trách nhiệm chở tiền cho mấy chi nhánh?”
“Bắt đầu từ đường Tân Hoa, có tổng cộng năm chi nhánh, chúng tôi là chỗ đầu tiên, sở dĩ phải tới sớm một chút, tám giờ đã phải có mặt ở chỗ chúng tôi rồi.”
“Nếu như phát hiện có gì bất thường, phải báo cáo lại ngay lập tức. Gần tới Quốc Khánh rồi, nhất định phải bảo đảm an ninh thật cẩn thận.”
“Đúng, đúng, đúng thế, chắc chắn phải chú ý, đồng chí cảnh sát cứ yên tâm.”
Lưu Thương Quân lên tinh thần, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Triệu Hướng Vãn, nhưng tim lại đập càng lúc càng nhanh hơn.
[Rốt cuộc cô gái này đang muốn làm gì?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Chẳng phải đang điều tra chuyện của Mẫn Thành Hàng sao? Hỏi chuyện xe chở tiền làm cái gì?]
[Không phải cô ta đã phát hiện ra chuyện gì rồi chứ?]
Nghe được câu hỏi cuối cùng trong nội tâm của Lưu Thương Quân, trong lòng Triệu Hướng Vãn nhảy một cái.
Chuyện Lưu Thương Quân muốn làm có liên quan tới xe chở tiền!
Lưu Thương Quân, chính là một trong các thành viên của “bọn họ”.
Sau khi nhận được thông tin thông tin bản thân mong đợi, Triệu Hướng Vãn quyết định trước tiên sẽ không bứt dây động rừng, chỉ mỉm cười nói: “Tôi cũng chỉ cảm thấy tò mò thôi, ngân hàng mà, vừa vào phòng đã nghe mùi tiền không rồi.”
Cuối cùng Lưu Thương Quân cũng bình tĩnh lại, chân thành cười một tiếng: “Tò mò là hết sức bình thường thôi, ngân hàng chúng tôi nhìn qua trông có vẻ như khắp nơi đều là tiền, nhưng số tiền đó cũng đều là của khách hàng gửi vào rồi lại rút ra hàng ngày, ngân hàng chỉ là nơi chịu trách nhiệm giữ dùm mà thôi.”
Ba người đứng dậy nhanh chóng rời đi, đứng trước cửa phòng làm việc, Triệu Hướng Vãn xoay người nói với Lưu Thương Quân: “Giám đốc Lưu, anh không cần tiễn chúng tôi đâu.”
Lưu Thương Quân ngừng bước, cười nói: “Vậy được thôi, thế tôi cũng không tiễn mọi người nữa, đồng chí cảnh sát, nếu như còn chuyện gì nữa, các vị có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Triệu Hướng Vãn giơ giơ tờ giấy trong tay mình: “Anh cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chuyển tờ giấy này đến cho Mẫn Thành Hàng.”
Lưu Thương Quân gật đầu một cái: “Vâng, vâng, được…”
[Tên chó c.h.ế.t đó tốt nhất là nên nhận tội sớm một chút.]
[Nếu còn tiếp tục kéo dài, mình sẽ phải chuyển chi nhánh.]
Triệu Hướng Vãn rời đi từ cửa hông, Triệu Hướng Vãn thuận tay đưa tờ giấy kia cho Chu Như Lan, sau đó đưa mắt nhìn dòng người ra vào ngân hàng.
Ngân hàng này sử dụng toàn bộ đều là cửa kính, cùng một cánh cửa cuốn, cánh cửa rộng khoảng sáu mét, cửa chính rất lớn, ước chừng phải khoảng sáu mươi, bảy mươi mét vuông. Có tổng cộng ba quầy phục vụ khách hàng cá nhân và một quầy dành cho khách hàng là doanh nghiệp, ở giữa sảnh lớn có một hàng ghế ngồi, để cho các khách hàng có thể ngồi chờ.
Ra khỏi sảnh chờ là một khoảng sân rộng lớn, đi xuống ba bậc thang sẽ tới thẳng đường Tân Hoa, trên vỉa hè người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Nếu như xe chở tiền chạy tới sẽ phải lái lên vỉa hè thì mới có thể đến được cửa của ngân hàng.
Chu Phi Bằng nhích tới gần Triệu Hướng Vãn một chút: “Em cảm thấy có gì không ổn đúng không?”
Triệu Hướng Vãn nhẹ giọng nói: “Về phòng làm việc rồi nói.”
Không biết tại sao, tuy tiếng nói của Triệu Hướng Vãn rất nhẹ, thế nhưng khi nghe Chu Phi Bằng lại cảm thấy có hơi căng thẳng, nghe như thế có chuyện gì lớn đã xảy ra.