Ông ta định dùng tình thân để cảm hoá Chúc Khang: “Một nét cũng không thể viết được chữ “Cung” có phải không? Hai mươi năm trôi qua, bác sẽ trả lại nhà cho cháu, số tiền bán được khi bán đồ lấy từ nhà cháu cũng sẽ trả lại cho cháu, có được không? Cháu đừng truy cứu chuyện năm đó nữa, cũng không ai biết là do ai làm, ngay cả cảnh sát cũng không điều tra ra, xem như là xong đi.”
Chúc Khang lạnh lùng nói: “Coi như xong? Ông nói nghe nhẹ nhàng thật đấy! Nếu như chuyện này rơi xuống gia đình ông, cha mẹ ông, vợ và con gái của ông đều bị g.i.ế.c sạch, ông sẽ làm thế nào?”
Cung Đại Lợi bắt đầu khóc lóc, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, kết hợp với gương mặt đầy nếp nhăn kia, trông vừa đáng thương lại vừa đáng ghét: “Bé Dũng à, mong cháu rộng lượng bỏ qua cho, mọi người đều sống không dễ dàng gì, thật đấy! Những người còn sống cũng không dễ dàng gì, đừng phá huỷ hết tất cả những thứ mà họ đã cực khổ tạo dựng nên chứ.”
Trong lòng Chúc Khang tràn đầy oán hận, tức giận và không cam lòng.
Anh ấy muốn mắng, muốn dùng những lời độc ác nhất để mắng ông ta sứt đầu mẻ trán. Mắng ông già này bao che con cái, không biết xấu hổ mà chiếm hết tài sản nhà họ, mắng ông già này vô liêm sỉ. Tại sao một người ích kỷ như Cung Đại Lợi lại không c.h.ế.t đi, mà những người hiền lành, cần cù như ông bà nội và cha mẹ anh ấy lại bị người khác c.h.é.m chết?
Anh ấy muốn khóc, khóc một cách sảng khoái, thoải mái, anh ấy muốn nói với ông trời rằng, cuộc sống bất công! Tại sao người tốt lại c.h.ế.t sớm, còn người xấu lại có thể sống tự do, thoải mái như vậy!
Thế nhưng tại sao lúc này, trong lòng anh ấy lại có một tảng đá đang đè nặng, ép tới mức khiến anh ấy thở không nổi. Tại sao cổ họng anh ấy lại như chèn một cây bông gòn, khiến anh ấy không thể nói được dù chỉ một chữ?
Hai tay Chúc Khang nắm chặt, cơ thể anh ấy cũng bắt đầu run rẩy.
Anh ấy đưa mắt nhìn sang bên phải, ngồi tại đó chính là người chiến hữu luôn kề vai sát cánh cùng anh ấy, Triệu Hướng Vãn.
[Xin cô, giúp tôi với!]
Triệu Hướng Vãn chậm rãi đứng dậy, cách một lớp hàng rào sắt, đưa mắt nhìn chằm chằm Cung Đại Lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đôi mắt phượng của Triệu Hướng Vãn híp lại, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng. Buổi sáng vừa lĩnh hội được mấy lời nói có thể c.h.é.m ra lửa, mạnh mẽ của Triệu Hướng Vãn tại phòng họp, lúc này Cung Đại Lợi vẫn còn cảm thấy sợ hãi, không dám đối mặt với cô.
[Người của đồn cảnh sát dám đưa mình đến sở cảnh sát thành phố Tinh này, có phải Tứ Nhi đã xảy ra chuyện gì rồi không?]
[Tôi đã khuyên nhủ nó, cũng đã khuyên nhủ cả hai người kia, thế nhưng nó lại chẳng chịu nghe lời. Nếu không phải vì chuyện này, có lẽ cha mẹ tôi vẫn còn sống được mấy năm nữa.]
[Tiền chúng tôi kiếm được rất nhiều, nhiều hơn so với khi làm việc trồng trọt rất nhiều, cuộc sống bây giờ cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi.]
[Tứ Nhi ơi là Tứ Nhi, không nên, thật sự không nên một chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy mà…]
Triệu Hướng Vãn lên tiếng nói chuyện: “Cung Đại Lợi, tôi nghe nói vào hai mươi năm trước, sau khi vụ thảm án diệt môn xảy ra, những thôn dân ở gần đó sợ oan hồn đến đòi mạng, vào một đêm mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng, cả một thôn không dám rời khỏi nhà, đốt đèn cả đêm, đàn ông trong làng sẽ chịu trách nhiệm canh giữ, có đúng không?”
Cung Đại Lợi không muốn nghe Triệu Hướng Vãn nói nữa, như hai tai lại không giống hai mắt, không thể nhắm lại để không nghe thấy nữa.
Lời nói của Triệu Hướng Vãn giống như hạt mưa rơi xuống, lóc cóc từng giọt, từng câu từng chữ đều nện vào trong lòng ông ta.
Hồi tưởng lại những chuyện này, Cung Đại Lợi không nhịn được rùng mình một cái.
[Đúng, một vụ án g.i.ế.c người tàn nhẫn như thế, sáu mạng người, dưới đất toàn là máu, người trong thôn có ai lại không sợ? Mọi người đều sự oan hồn sẽ về đòi mạng, sợ cả nhà Cung Đại Tráng sẽ biến thành ác quỷ, đi bắt hồn bọn họ để thế mạng cho mình. Chỉ cần một cơn mưa rơi xuống, nhà nhà đều bắt đầu đóng kín cửa, cho người thay phiên nhau gác đêm.]
[Vậy mà hết lần này tới lần khác, vào hôm Tứ Nhi nhà tôi canh gác, nó lại cười nhạt một cái, trông hệt như một con quỷ. Cho dù đang ngủ, tay nó vẫn không ngừng c.h.é.m loạn trên không trung, miệng còn không ngừng nói, tôi c.h.é.m c.h.ế.t ông, tôi c.h.é.m c.h.ế.t các người.]
[Ông nội nó sợ nó bị quỷ nhập, muốn mời đạo sĩ tới bắt hồn, nhưng Tứ Nhi lại tức giận mắng chửi, sợ cái gì chứ! Ông đây không sợ! Chính ông đây là người đã c.h.é.m c.h.ế.t bọn họ đấy, thế thì sao nào?]
Triệu Hướng Vãn nghe đến đây, chậm rãi nói: “Các người phái người gác đêm là bởi vì sợ hung thủ sẽ lại đến, hay là sợ oan hồn đến đòi mạng? Cả nhà Cung Đại Tráng c.h.ế.t thảm như vậy, không thể đầu thai, nhất định sẽ hóa thành ác quỷ, quanh quẩn trước cửa nhà hung thủ…”