Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 914: Có sai lầm có thể sửa, có sai lầm không thể quay đầu được nữa





[Muốn lừa tôi? Không dễ đâu!]

[Tại sao g.i.ế.c Cung Đại Tráng? Là do chú ấy không cho tôi mượn tiền học cấp ba, còn khuyên tôi an phận ở nhà làm ruộng, nói rằng dù sao giờ cũng không thể thi đại học, học hành chẳng có ích gì.]

[Nếu học hành vô dụng, tại sao chú ấy lại cho em Muội học tiểu học chứ? Sao lại mua truyện tranh cho nhóc Dũng? Phì! Chẳng phải là sợ tôi dùng tiền của chú ấy sao? Tôi học tốn bao nhiêu tiền chứ? Chú ấy có tiền mua đài radio, mà lại không có tiền cho tôi học sao? Chú ấy vi phú bất nhân, đáng chết!]

[Giết một người thì có ích gì? Nếu đã giết, phải g.i.ế.c cả nhà. Trong sách chẳng phải nói sao? Đã nhổ thì phải nhổ tận gốc. Cả nhà c.h.ế.t hết, không có ai làm chủ, thì ai sẽ đòi lại công bằng cho chú ấy chứ?]

Ban đầu, Triệu Hướng Vãn chỉ định hiểu sơ qua tâm lý tội phạm của Cung Hữu Lâm để chuẩn bị cho bước thẩm vấn tiếp theo. Nhưng khi nghe thấy anh ta chẳng chút hối hận, lý do g.i.ế.c người chỉ vì người ta không chịu cho mình vay tiền, còn diệt cả nhà chỉ vì muốn "nhổ cỏ tận gốc", cơn giận của Triệu Hướng Vãn bùng lên, chỉ hận không thể lao tới đ.ấ.m một cú thật mạnh!

Con người xem mạng người như cỏ rác, kẻ như thế cũng xứng làm cảnh sát ư?!

Triệu Hướng Vãn đột ngột đứng dậy: "Cung Tứ Hỉ!"

Giọng cô chứa đầy sấm sét, ẩn chứa năng lực mạnh mẽ, tràn đầy uy hiếp, khiến Cung Hữu Lâm khẽ rùng mình, ngước mắt nhìn nữ cảnh sát nhỏ nhắn với gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt sáng rực.

Triệu Hướng Vãn tiến tới trước song sắt, nhìn thẳng vào kẻ đã nhởn nhơ hai mươi năm sau khi g.i.ế.c người, quên sạch xác c.h.ế.t m.á.u me phía sau mình.

"Con người trong đời sẽ làm nhiều chuyện, sẽ mắc nhiều sai lầm."

"Có những sai lầm, phạm phải rồi thì sửa là được."

"Nhưng có những sai lầm, phạm phải rồi thì vĩnh viễn không thể cứu vãn!"

Trong căn phòng thẩm vấn hơi tối, ánh mắt Triệu Hướng Vãn ánh lên, Cung Tứ Hỉ cảm thấy như mình bị ánh nhìn ấy khóa chặt. Anh ta muốn nhắm mắt lại, nhưng không thể; anh ta muốn bước đi, nhưng toàn thân như đông cứng, không nhúc nhích nổi.

Cung Tứ Hỉ vội vàng đáp lại: "Tôi... tôi không biết cô đang nói gì."

Khóe môi Triệu Hướng Vãn nhếch lên, đôi mắt phượng hơi nheo lại: "Không! Anh biết tôi đang nói gì mà."

Triệu Hướng Vãn mở cuốn ghi chép, giơ tờ giấy chi chít chữ qua song sắt: "Thấy gì không? Đây là lời khai của cha anh. Ông ta nói rằng sau khi đại án diệt môn nhà Cung Đại Tráng, ông ta lúc nào cũng sống trong sợ hãi, lo sợ oan hồn sẽ về đòi mạng. Cha anh kể lại rằng, hai mươi năm trước sau khi vụ án xảy ra, anh biểu hiện khác lạ, ông nội anh còn từng nói muốn mời thầy cúng trừ tà. Chính miệng anh đã thừa nhận, vụ g.i.ế.c cả nhà Cung Đại Tráng là do anh gây ra."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cung Tứ Hỉ nghiến chặt răng, đứng bật dậy, tay đập mạnh vào lưng ghế sắt.

[Cha tôi điên rồi sao?]

[Ông ta nói với cảnh sát rằng tôi g.i.ế.c cả nhà Cung Đại Tráng ư?]

[Cha tố con, ông ta đúng là hay ho thật!]

Sau khi trút giận, Cung Tứ Hỉ ngẩng đầu nhìn thẳng Triệu Hướng Vãn: "Những gì cha tôi nói tôi không biết. Có thể khi ấy tôi bị hoảng loạn nên mới cư xử khác thường. Cha tôi mê tín nên mới mời thầy cúng trừ tà."

Ánh mắt Triệu Hướng Vãn lấp lánh: "Cung Đại Lợi nói, sau tháng 3 năm 1975, mẹ anh tìm thấy một xấp tiền dưới gối của anh, trên đó còn có máu."

"Bốp!" Cung Tứ Hỉ tung chân đá mạnh vào ghế: "Không có… Không có chuyện đó!"

[Đồ ngu! Một lũ ngu ngốc! Nhốt tôi vào tù thì họ sống yên ổn được sao?]

"Cung Đại Lợi nói, anh liên tục gặp ác mộng suốt một tuần, mơ thấy mình cầm d.a.o c.h.é.m người, cho đến khi Lư Thượng Võ và Lư Phú Cường tới tìm anh. Ba người rủ nhau bàn bạc hồi lâu, tình trạng của anh mới dần bình ổn lại."

"Bốp!" Cung Tứ Hỉ lại một lần nữa đá vào ghế: "Không có! Tôi không nhớ có chuyện đó."

Chu Phi Bằng lớn tiếng: "Cung Tứ Hỉ, nếu anh còn động chân tay nữa, tôi sẽ bắt anh với lý do phá hoại tài sản công!"

Cung Tứ Hỉ nghiến răng, liếc nhìn Chu Phi Bằng rồi nhìn đám cảnh sát đứng ở cửa không chút cảm xúc, bực bội ngồi lại xuống ghế.

[Dù sao tôi cũng không nhận tội. Chuyện hai mươi năm trước, ai mà nói rõ được?]

[Sự việc không bằng chứng, ai sợ chứ.]

Dù tự an ủi mình như vậy, nhưng Cung Tứ Hỉ vẫn bị lời buộc tội của cha ảnh hưởng, nghiến răng căm hận.

[Tôi có chút gì tốt đều mang về nhà. Cha hút thuốc ngon, uống rượu quý, thứ nào mà không phải tôi mang tới? Ông ấy ăn của tôi, mặc của tôi, dùng của tôi, lại quay lưng tố cáo tôi? Đồ c.h.ế.t tiệt!]

[Nhà tôi sáu anh chị em, tôi là thứ tư, luôn bị xem nhẹ. Anh cả là người gánh vác gia đình, anh hai là người cần mẫn làm việc đồng áng, chị ba là con gái đầu, nấu cơm nuôi gà việc gì cũng giỏi, mẹ tôi không thể thiếu chị ấy. Hai đứa em gái sau là sinh đôi, xinh đẹp, mẹ tôi thương hai đứa nó hết mực. Chỉ có tôi, họ chẳng coi ra gì.]