Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 918: Một động cơ giết người nực cười làm sao!





Nhưng khi nghe lời của Triệu Hướng Vãn, nghĩ đến những lời mà cha nói, một người luôn hiếu thảo, nghe lời, nỗ lực để tìm chỗ đứng trong gia đình như cậu bỗng cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Mệt mỏi đến mức không muốn nhấc một ngón tay lên nữa.

Anh ta là nguồn gốc tai họa của gia đình?

Anh ta là một cảnh sát lòng dạ đen tối?

Tất cả là lỗi của đứa con thứ tư, là anh tư không phải lỗi của anh cả, anh hai sao?



Thì ra, mọi nỗ lực của anh ta chỉ đổi lấy sự từ bỏ từ cha mẹ ngay lập tức.

Cung Tứ Hỉ ngồi phịch xuống ghế, cả người từ đầu đến chân không còn chút sức lực, dường như cả cuộc đời phấn đấu của anh ta, vì học hành lập kế hoạch nỗ lực, vì thăng chức mà hao tâm tổn sức, vì danh tiếng gia đình trong thôn Tam Loan mà dấn thân vào vô số việc vi phạm pháp luật…

Tất cả đều là một trò cười!

Rốt cuộc, anh ta chỉ là một mối họa.

Triệu Hướng Vãn lạnh lùng nhìn Cung Tứ Hỉ.

Người ban đầu kiêu căng vô cùng, giờ đối mặt với sự phản bội của người thân, giống như một quả bóng xì hơi, cả người không còn tinh thần.

Thật sự là, đáng mừng biết bao.

Thừa lúc bệnh, lấy mạng.

Phòng tuyến tâm lý đã sụp đổ hoàn toàn …thời cơ tốt như vậy, không thẩm vấn, thì đợi khi nào?

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Đêm mưa tháng ba năm 1975, khi đó anh mười sáu tuổi, anh đã làm gì với cả nhà Cung Đại Tráng?”

Giọng của Triệu Hướng Vãn như vọng từ một nơi xa xăm trên bầu trời.

Giọng cô rõ ràng và nhẹ nhàng, như cuộc gặp gỡ trò chuyện thân tình với một người bạn cũ, khiến Cung Tứ Hỉ không còn chút ý chí phản kháng.

Rơi vào trạng thái buông xuôi, Cung Tứ Hỉ bắt đầu kể.

Anh ta cúi đầu, giọng có chút khàn đặc, nhưng từng chữ từng lời anh ta thốt ra, lại như một mảnh ghép khác, hoàn hảo khớp vào phần thiếu của câu chuyện mà Lư Phú Cường đã kể.

“Tại sao lại chọn cả nhà Cung Đại Tráng?”

“Tại sao lại chọn đêm mưa?”

“Tại sao lại trốn ở nhà Lư Phú Cường vài ngày?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tại sao lại đổi tên để đi học?”

Cung Tứ Hỉ lần lượt trả lời mọi câu hỏi của Triệu Hướng Vãn.

Từng chữ như mũi kim đ.â.m vào tim Chúc Khang.

Vì ghen tỵ.

Vì không cho gia đình anh ta vay tiền để anh ta đi học.

Một động cơ g.i.ế.c người nực cười làm sao!

Câu hỏi của Triệu Hướng Vãn càng lúc càng sắc bén: “Anh có biết rằng, với những tụ điểm cờ bạc, mại dâm, buôn người ở thôn Tam Loan, anh đã giăng ra một cái ô bảo vệ không? Anh biết luật mà phạm luật, tội càng nặng thêm? Trong những chuyện này, anh cả, anh hai của anh cũng tham gia phải không?”

Cung Tứ Hỉ từ từ ngẩng đầu lên, chậm rãi lắc đầu: “Những chuyện này, một mình tôi chịu trách nhiệm là được, anh cả, anh hai của tôi vốn thật thà, chỉ biết đi theo ăn uống, chứ không biết gì cả. Cô muốn biết gì, cứ hỏi, những gì tôi biết, tôi sẽ nói hết cho cô.”

Chúc Khang lại hỏi: “Còn Lư Huy thì sao?”

Cung Tứ Hỉ bỗng dưng cười phá lên, nụ cười của anh ta trông dữ tợn và tàn nhẫn: “Anh ta à? Anh ta là anh em tôi. Chức trưởng đồn cảnh sát tôi có được là nhờ anh ta, bảo vệ cho Tam Thôn Loan cũng là nhờ anh ta. Với đại ân đại đức như vậy, đương nhiên phải có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia chứ!”

Lúc này đã là hoàng hôn.

Đi ra khỏi phòng thẩm vấn, từ cuối hành lang, ánh nắng chiều chiếu xiên qua cửa sổ.

Hương hoa quế thơm ngát, mùi ngọt lan tỏa khắp nơi.

Triệu Hướng Vãn dừng lại, nheo mắt nhìn vài tia nắng xiên chiếu ở cuối hành lang.

“Các anh nói xem, trời đất quang minh, sao lại có kẻ gan to đến thế chứ?”

Tham nhũng, hủ bại, nhận hối lộ, cho sòng bạc ngầm thông tin, làm thủ tục nhập hộ khẩu cho phụ nữ bị buôn bán... Điều gì các anh không tưởng tượng ra, Cung Tứ Hỉ cũng đều làm được.

Chúc Khang trầm ngâm một lúc, hít sâu một hơi: “Lúc đầu là vì đố kỵ, sau đó là vì lòng tham.”

Lúc khởi đầu, g.i.ế.c người chỉ vì ghen ghét, không cam lòng;

Rồi sau đó, khi con quỷ trong lòng được thả ra, anh ta không thể thu hồi lại. Khinh thường pháp luật, giẫm đạp lên đạo đức, từng bước đi sai lầm, càng đi càng xa, càng lệch lối.

Chu Phi Bằng ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đừng nản chí, thế gian này vẫn còn chúng ta kia mà!”

Có bóng tối, thì sẽ có ánh sáng.

Có tội ác, thì sẽ có chính nghĩa.

Có kẻ cảnh sát đen bẩn coi lời thề như giấy lộn, nhưng cũng có những cảnh sát tốt khắc sâu vào xương tủy lý tưởng trừ gian dẹp ác.

Khóe miệng Triệu Hướng Vãn khẽ nhếch lên, nhìn Quý Chiêu đang chờ cô ở cửa văn phòng, gật đầu: “Đúng! Còn có chúng ta. Mọi người có đói chưa? Tôi đoán chúng ta có món ngon rồi đấy.”

Quý Chiêu theo mọi người đi một chuyến đến huyện La, cảm nhận được sự vất vả của cảnh sát hình sự, thấy xót cho Triệu Hướng Vãn vì những chuyến đi liên tục mệt mỏi. Anh không biết nấu gì nhiều ngoài vài món gia đình, nhưng dựa vào khách sạn Tứ Quý đầy đầu bếp, anh mang từ bếp ra hai bình giữ nhiệt lớn, vừa mở ra đã ngào ngạt mùi thịt.