Thập Niên 90: Nữ Thần Thám Đọc Tâm

Chương 985: Bà Lão Này Đã Ngụy Trang





Mục Cương gật đầu lia lịa: “Vâng, vâng, vâng.”

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Tôi thấy trong bản ghi báo án, anh có nói rằng, lúc đó công viên rất đông người, một bà cụ bị đẩy ngã xuống đất và kêu cứu, nên anh cúi xuống đỡ bà ấy dậy, sau đó Tuyết Nhi đã mất tích, có phải không?”

Mục Cương: “Đúng, đúng. Nếu không phải vì đỡ bà cụ đó, tôi đã không buông tay Tuyết Nhi, và nếu không buông tay con bé, nó cũng sẽ không bị mất. Mẹ của Tuyết Nhi vì chuyện này mà ngày nào cũng mắng tôi, mắng tôi là kẻ tốt bụng không đúng chỗ, không biết phân biệt nặng nhẹ, mắng tôi là đồ thần kinh, lo chuyện người lạ làm gì.”

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Anh còn nhớ hình dáng bà cụ đó không?”

Mục Cương gật đầu mạnh: “Nhớ chứ!”

Chúc Khang hỏi: “Đã năm năm rồi, anh thật sự vẫn còn nhớ sao?”

Mục Cương nghiến răng: “Sau khi báo cảnh sát, về đến nhà tôi càng nghĩ càng thấy không đúng. Bà cụ đó sao lại ngã ngay trước mặt tôi, còn nắm chặt ống quần tôi không chịu buông? Bà ta chắc chắn chính là đồng bọn của bọn bắt cóc! Tôi cố gắng nghĩ, cố gắng ghi nhớ, mỗi đêm đều nhớ lại một lần. Tôi muốn khắc sâu hình ảnh bà ta vào trong đầu, chỉ cần gặp lại trong đám đông, tôi có thể nhận ra ngay lập tức.”

Triệu Hướng Vãn nói: “Nhớ được là tốt, đây cũng là manh mối quan trọng. Anh nói đi, anh ấy sẽ vẽ, chúng ta tranh thủ thời gian vẽ lại chân dung bà ta.”

Trong lòng Mục Cương trỗi lên một niềm hy vọng vô hạn.

Khi nghe Mục Cương miêu tả lại, lông mày Quý Chiêu nhíu chặt.

Lần đầu tiên thấy nét mặt Quý Chiêu nghiêm túc như vậy, Triệu Hướng Vãn có chút bối rối: “Sao vậy? Có gì không ổn à?”

Quý Chiêu là một họa sĩ, có một năng lực trực giác gần như bẩm sinh về cấu trúc xương cốt và tướng mạo con người.

[Miêu tả của anh ấy có nhiều chỗ không phù hợp.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Bà lão này đã ngụy trang.]

[Em hỏi anh ấy, khi đỡ bà ta đứng dậy thì cảm giác cơ thể của bà ta nặng hay nhẹ?]

Người trẻ tuổi, xương khớp mềm mại, cơ bắp mạnh mẽ, khi đỡ sẽ đứng dậy ngay theo lực đẩy, tạo cảm giác cơ thể nhẹ nhàng.

Người lớn tuổi, xương khớp cứng nhắc, cơ bắp yếu ớt, không thể đứng dậy theo đà, lúc đỡ sẽ cảm thấy cơ thể đối phương rất nặng nề.

Nghe câu hỏi của Triệu Hướng Vãn, Mục Cương suy nghĩ một lúc: “Nhẹ. Khi tôi cúi xuống đỡ bà ta, chỉ dùng một chút lực là bà ta đứng dậy ngay. Còng lưng, nắm lấy tay tôi, liên tục cảm ơn.”

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Bà ta nắm tay anh, cảm giác thế nào?”

Mục Cương bỗng nhiên hiểu ra, mồ hôi túa ra trên trán, tự tát mình một cái mạnh: “Chết tiệt! Đó là một bà lão giả, tay bà ta mềm mại lắm, tôi bị lừa rồi!”

Vén màn bí mật, để lộ chân tướng, Quý Chiêu dựa theo miêu tả của Mục Cương mà vẽ nên một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi.

Đôi mắt sâu, sống mũi cao, khuôn mặt trái xoan hơi dài, lông mày cong cong, dáng người cao ráo, đồng tử có một màu xám đặc biệt, mang lại cảm giác âm u.

— Đó là một người phụ nữ xinh đẹp mang vẻ đẹp kỳ lạ.

Mục Cương ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mắt, bỗng nhảy lên: “Tôi từng gặp cô ta, tôi từng gặp cô ta!”

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Khi nào? Ở đâu?”

Mục Cương hét lớn: “Ngay tại công viên đó, khi Tuyết Nhi bị mất tích. Lúc đó tôi như ruồi mất đầu chạy lung tung khắp công viên, gào thét gọi Tuyết Nhi. Đi đến gần nhà vệ sinh, tôi thấy người phụ nữ này xách túi bước ra từ bên trong, lạnh lùng nhìn tôi một cái, giống như khinh thường tôi, hoặc giống như thương hại tôi, dù sao thì cũng rất kỳ lạ. Cô ta mặc một chiếc váy loè loẹt, da rất trắng, trông như người ngoại quốc. A, tôi biết vì sao lúc đó chú ý đến cô ta rồi, vì đôi mắt cô ta cũng có màu xám!”

Trong lòng Triệu Hướng Vãn cảm thấy hơi sốt ruột, nhiều manh mối quan trọng như vậy, sao Mục Cương và các đồng chí cảnh sát đều bỏ qua?